Một năm sau.
Trấn Ngô Trạch, một trấn nhỏ nơi ngoại thành phía Bắc tính từ Đế Kinh, hẻo lánh yên bình, xa xa là dãy núi chập chùng bao quanh, đi xa một chút là tới rừng đào mười dặm. Trấn nhỏ không đông đúc náo nhiệt nhưng tự do tự tại, người dân ở nơi này cũng thuần phác dễ gần. Có những tiếng bước vội vã nện trên con đường đất, đây hẳn là một nhóm nông phu đang trên đường về nhà sau một ngày vất vả cày xới trên đồng ruộng, về với thê tử đang đợi chờ bên bàn cơm nóng hổi. Lắng nghe kỹ một chút dường như còn có thể nghe thấy những bước chạy vui mừng của tiểu hài tử chạy tới đón phụ thân, hoan thanh tiếu ngữ, tiếng cười đùa vang văng vẳng trên không. Nhà nhỏ san sát, dù không phải là lầu son gác tía nhưng cũng đã thập phần vui vẻ hạnh phúc, đơn giản tự tại. Giàu có buồn phiền của giàu, nghèo có vui vẻ của nghèo, nhân sinh một người chẳng qua cũng chỉ ở hai chữ 'thỏa mãn' này mà thôi.
Trên một con đường nhỏ, cách những hộ dân khác một đoạn, có một căn nhà nhỏ đơn lẻ. Tường trắng rêu phong, ngói xám bạc màu, cửa sổ gỗ lim đang đóng chặt, bên ngoài để vài bình rượu, hẳn là vẫn có người ở. Trên cửa gỗ phủ bụi cùng mạng nhện, có thể hiểu rằng chủ nhân của căn nhà này không thường xuyên ra ngoài, cho nên mới có thể hoang vắng tới vậy.
Ánh sáng yếu ớt rọi vào căn phòng, một tầng mờ mịt bao phủ lên hết thảy. Có tia nắng rọi vào từ khe hở trên cửa sổ, rơi trên mặt đất đầy bụi. Trong phòng cũng giống như bên ngoài, trên đất là những bình rượu lớn nhỏ được xếp khắp nơi không theo trật tự, chắn cả lối đi. Không gian yên tĩnh không có bất kỳ một tiếng động, trừ tiếng hít thở đều đều, khiến cho căn phòng có thêm chút sinh khí. Trong đống bình rượu đang ngổn ngang nơi góc phòng, ngưng mắt nhìn kỹ có thể nhận ra được một tia màu xanh, hóa ra là một góc y phục của người đang nằm đó. Thân hình người đó chuyển động, lồm cồm bò dậy từ trong đám hỗn loạn, đang muốn đứng lên lại không may giẫm phải một vò rượu, rồi cả người liền lảo đảo ngã sấp. Một tay nàng chống trên đất, một tay xoa xoa trán, khuôn mặt trắng nõn, vì gầy đi mà gò má có chút góc cạnh, cằm cũng nhọn đi, nhưng đuôi mắt vẫn dài sắc như xưa, con ngươi lại bị che bởi một tầng say khướt mông lung. Nàng cắn môi, tựa như vừa ngã một cái thật đau.
Nàng có chút chật vật mới có thể đứng lên, trong tay vẫn còn cầm theo một vò rượu nhỏ. Đưa lên ghé mắt nhìn vào, thấy được bên trong vẫn còn lại chút rượu, liền ngửa đầu uống nốt, sau đó tùy tiện ném bình vào một góc phòng, còn thuận tiện đá văng hai vò rượu đang ở ngay bên chân mình.
Nàng tới ngồi xuống bên giường, cứ ngồi lặng yên như vậy mà sững sờ một hồi mới đứng dậy chỉnh lại y phục. Cúi đầu ngửi vai áo, hết thảy đều là mùi rượu, cho nên nàng không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng mở cửa ra ngoài xách một thùng nước vào đây, sau một hồi súc miệng rửa mặt, cảm giác say mới dần dần rút đi, lấy lại được chút tỉnh táo. Đổi lại một thân y phục sạch sẽ, tóc đang xõa ngang lưng cũng được chải lại qua loa, cột lên trên đỉnh đầu, giữ bởi một cây trâm gỗ. . truyện tiên hiệp hay
Thanh Sanh vươn vai một cái rồi đi về phía phòng bếp. Phòng bếp đối diện ngã tư đường, bên trong bày một giá gỗ, treo đầy những con chuồn chuồn làm từ trúc, đủ loại màu sắc sặc sỡ, tỉnh xảo linh động. Thanh Sanh cầm chuông đồng lên, ra trước ngã tư mà gõ, chuông đồng trong tay rung lên, phát ra những tiếng leng keng vang vọng. Không lâu sau đó một nhóm hài tử đã đã nhanh nhẹn chạy tới, nghe được tiếng chuông này cũng biết rằng 'tiểu thúc thúc' kia lại có đồ chơi mới, hơn nữa tới mười ngày mới bán một lần, cho nên cả đám tiểu hài đều theo nhau chạy ra, trong tay còn cầm theo tiền tiêu vặt.
Ánh mắt đám trẻ sáng lên, thi nhau chen chúc, nhưng một lát sau đã tự giác xếp thành một hàng ngay ngắn, rồi cứ theo lượt mà tới chọn cho mình một con chuồn chuồn gỗ, sau đó thả vào bán sứ hai đồng bạc. Trước giá gỗ có dựng một tấm bảng, chữ viết qua loa đề một dòng 'Một con hai đồng, không mặc cả'. Chỉ một lát sau bát sứ đã đầy hơn phân nửa, giá gỗ cũng chỉ còn lại vài con, Thanh Sanh vẫn đang ngồi một bên, tay chống đầu mơ mơ màng màng.
"Tiểu thúc...", một thanh âm nhỏ nhẹ rụt rè cắt đứt cơn buồn ngủ chập chờn của nàng.
"Hai đồng một con, để bạc trong bát rồi tự mình chọn đi",
"Nhưng mà... ta chỉ có một đồng...", ngữ điệu có chút sợ hãi của tiểu cô nương kia làm cho Thanh Sanh phải miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy một cô nương mặc xiêm y hồng nhạt đang đứng trước mặt mình, một đồng bạc nằm trong lòng bàn tay bé nhỏ, mắt vẫn chăm chăm nhìn con chuồn chuồn gỗ. Thanh Sanh lấy con chuồn chuồn khỏi giá rồi đưa tới cho tiểu cô nương, cười nhẹ, "Cầm đi thôi", khiến cho tiểu cô nương cười đến chói chang, lúm đồng tiền cũng hiện trên hai má, nhanh nhẹn để đồng bạc vào bát sứ, vui mừng chạy đi.
Đột nhiên từ đâu vươn tới một bàn tay, móng tay sơn màu đỏ chót, muốn cầm con mèo gỗ lên.
"Đại tỷ, tài miêu chỉ để cầu tài, không phải để bán", Thanh Sanh lười biếng mở miệng, hai mắt vẫn nhắm hờ, như thể trước mắt nàng đang có một tầng sương mù dày đặc che kín.
"Trên bảng gỗ chỉ ghi trả hai đồng lấy một con, đâu nói con gì có thể mua, con gì không thể chứ?", nữ nhân kia cao giọng quát tháo, thanh âm vang dội làm cho Thanh Sanh phải che lấy hai tai, rồi lại phất phất tay, tựa như nàng lười tranh cãi cùng người này,
"Được rồi, cầm đi cầm đi, đừng quấy rầy ta nữa".
Đến lúc này nữ nhân kia mới bỏ qua, bàn tay cũng không hứng thú với mèo gỗ nữa mà đưa tới trong bát sứ, bốc một nắm bạc, vừa nói, "Coi như đây là tiền nhà tháng này, còn có tiền công ta giặt quần áo cho ngươi, ân, tính cả tiền công ta giúp ngươi dọn nhà".
Thanh Sanh mở to mắt, trừng mắt mà nhìn về phía người kia, rồi bật người đoạt lấy bát sứ, không nén được tức giận mà mở miệng phản bác, "Nhưng ta cũng chưa hề nhờ ngươi làm những việc này a!".
Nàng kia một thân xiêm y đỏ sẫm, trên búi tóc cài đầy hoa hồng, nét mặt năm phần tính toán năm phần giảo hoạt, nhìn vào có thể đoán được là người buôn bán. Nàng chống nạnh, chỉ thẳng mặt Thanh Sanh, lại quát tháo ầm ĩ,
"Còn dám nói, ngươi mau nhìn phòng ngươi đi, ta không giúp ngươi dọn dẹp không phải phòng ngươi đã sớm thành ổ chó rồi hay sao? Ta thật không hiểu ngươi có thể làm người thế nào đây, suốt ngày chỉ biết uống rượu, uống rượu, mười ngày mới mở cửa bán hàng một lần. Nếu là có chí tiến thủ một chút, chăm chỉ một chút, ngươi cũng có thể tới cửa cầu thân ta rồi, nhưng lại lười biếng tới như vậy, căn bản cha mẹ ta cũng sẽ không đời nào đem ta gả cho ngươi, ôi.. thật là vô dụng!".
Thanh Sanh cười khổ, nghĩ thầm, chính là ngươi tới cửa nhà ta cầu thân ta cũng không gả đâu. Nàng mệt mỏi thở ra một hơi, xoay người cầm lấy giá gỗ cùng bảng hiệu rồi quay lưng đi thẳng vào phòng, nhốt nàng kia ở lại bên ngoài. Nàng kia giận đến đỏ mặt, dùng sức đập cửa thùm thụp mà vẫn không nghe được chút phản hồi từ trong truyền ra, tới khi ấy mới rời đi, để lại trong không trung mấy câu quát mắng.
Thanh Sanh đổ nắm bạc ra trên lòng bàn tay, cúi đầu đếm, chỉ còn lại có mười lăm đồng. Mười lăm đồng này, mười đồng giữ lại mua thức ăn, còn năm đồng sẽ dùng để mua rượu. Nghĩ đến đây, nàng xách theo hai vò rượu, rồi ra sân sau dắt cương Hỏa Lân, một người một ngựa ra ngoài.
Rượu Trần gia cũng có chút tiếng tăm ở trấn Ngô Trạch này, cửa hàng tuy nhỏ nhưng đã bao năm nay dựa vào công thức ủ rượu gia truyền mà tồn tại, nhưng vài năm nay tay nghề quả thật có chút đi xuống. Thanh Sanh đưa cho lão bản năm đồng, thản nhiên nói, "Phiền Trần đại ca cho hai vò rượu, bây giờ ta chỉ có năm đồng, còn thiếu bao nhiêu đợi mấy ngày nữa trả sau được không?".
Trần lão bản, tướng mạo thật thà phúc hậu, liền gật đầu đồng ý, lại thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, liền vừa rót rượu vừa nhẹ giọng khuyên nhủ, "Ta nói đệ a, uống bớt lại một chút, đã ba bốn ngày nay đều say như chết rồi phải không? Uống quá nhiều sẽ tổn hại đến thân thể".
Thanh Sanh cười cười nhưng cũng không đáp lời, xong xuôi chỉ nói lời cảm tạ, liền xách hai vò rượu rời đi.
Rèm cửa trước cửa quán vừa vén lên, Trần đại tẩu đã kịp hung hăng phi ra, to tiếng quát tháo,
"Trần Phúc, sao ngươi có thể bán rượu cho tửu quỷ kia chứ, một tháng hắn mở hàng không tới ba lần, mỗi ngày đều tiêu tiền mua say, đã nghèo lại còn lười. Ta đây thật không hiểu hắn còn sống để làm gì, cả đời cũng chỉ có thể làm lưu manh mà thôi, chán chường thay",
"Được rồi được rồi, đừng mắng nữa, cũng là một người đáng thương mà thôi!", biểu tình Trần lão bản có chút khó coi, thấp giọng quát.
Nhưng ngữ điệu Trần đại tẩu lại càng cao nhọn, "Làm sao vậy? Đáng thương cái gì, chính là một tên vừa nát rượu vừa lười! Trần Phúc, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải là ngươi cưới được ta, có lão nương quản lý quán rượu này, ngươi cũng đừng mong ngươi có được như ngày hôm nay".
Trần lão bản không biết đáp lại làm sao, hắn cũng hiểu dù nữ nhân này miệng lưỡi ngoan độc nhưng luôn làm việc nhanh nhẹn, cũng không muốn phản bác, lại tặc lưỡi cho qua rồi cúi đầu đong rượu.
- --Hết chương 126---
Editor lảm nhảm: Chính là cái cảnh trên phim khi mà màn hình tối đen rồi ghi "xxx năm sau" như các vị thường thấy đó. Và một năm sau thì nữ chủ đã thành một "tiểu thúc thúc" nát rượu lang bạt bị người mắng liên hồi:v Ngự tỷ kiến trúc sư => cung nữ lãnh đạm => ngốc manh tiểu muội => quân sư mưu lược => 'tiểu thúc' nát rượu... và vẫn còn nữa...
Mờ nay tui hì hục edit bìa truyện mới cho hợp với cung đấu quyền đấu ngược tới ngược lui căng não đau tim đó các thí chủ thấy hợp hơmm ^^