Cổng thành rộng mở, Kỵ binh cùng Cấm Vệ quân xếp thành hàng ngũ, trở lại Hoàng thành. Bởi vì hôm sau liền phải hồi binh Yến Sơn, cho nên Hắc Hổ quân liền dựng doanh trại ở ngay Long Thành nghỉ qua một đêm.
Đêm xuống đã khuya, lửa trại nơi doanh trướng vẫn bập bùng, tướng sĩ kề vai ngồi vây quanh, nướng thịt ăn rượu, có biết bao nhiêu là thống khoái.
"Quả thật a, mọi chuyện đều theo dự đoán của Thanh Sanh, đúng là vô cùng đáng khen, vô cùng đáng khen...", Trữ Viễn Võ đưa bát rượu đầy tràn lên miệng, uống một ngụm lớn. Da mặt ngăm đen vì rượu mà đỏ bừng, biểu tình thập phần vui vẻ. Trữ Viễn Chi ngồi bên, nhưng chỉ uống rượu bằng chén, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.
"Dù sao ta vẫn coi thường nàng", Tô Mộ Hàn lắc đầu lầm bầm trong miệng, thần sắc không đổi nhưng ánh mắt luôn dõi theo Trữ Tử Mộc, lại nhìn thấy dư quang của người kia luôn rơi trên thân ảnh trường bào thanh sam, lòng hắn cũng không khỏi lạnh xuống một chút.
"Tới đây, Thanh Sanh mau tới, tỷ tỷ... uống với tiểu đệ một chén....", Trữ Viễn Võ uống không ngừng, đầu óc đã sớm quay cuồng, bối phận tôn ti cũng đã đảo lộn hết rồi, hắn mắt nhắm mắt mở mà gọi tỷ tỷ xưng tiểu đệ.
"Ta không uống được nữa, ngày mai còn phải hồi cung", Thanh Sanh nhìn hắn như thế, cười nhẹ lắc đầu, nhưng nàng cũng không khỏi nổi lên một cỗ bồi hồi hoảng hốt trong lòng. Vốn là hôm nay nàng đã hồi cung rồi, như vậy có thể mau chóng giải vây cho Đoan Nhược Hoa, nhưng Trữ Viễn Võ hết lời đưa lý do, nói rằng hôm nay nàng phải ở lại, cũng chỉ còn có dịp duy nhất để nói lời từ biệt, sau này không biết tới khi nào mới có thể gặp lại.
"Thật không biết nể mặt... ngay cả rượu lão tử mời... cũng dám từ chối", Trữ Viễn Võ lầm bầm, một tay tóm lấy cổ tay Thanh Sanh mà đè trên bàn, một tay đưa chén rượu tới sát bên miệng nàng. Đang lúc nàng đang định truyền nội lực vào đầu ngón tay, điểm huyệt Trữ Viễn Võ, liền nghe thấy người kia lên tiếng,
"Nhị ca, huynh mau buông tay", thanh âm của Trữ Tử Mộc truyền tới, giải vây cho Thanh Sanh. Trữ Viễn Võ đình chỉ động tác, lầm bầm mấy câu trong miệng, rồi cũng đứng dậy cầm theo bầu rượu, ra ngoài tìm người uống cùng.
Đầu bàn phía này cũng chỉ còn lại hai người Trữ Viễn Chi và Tô Mộ Hàn ngồi lại, cùng với bầu rượu còn hơn nửa. Trữ Viễn Chi uống chậm, nhưng ánh mắt đã sớm mịt mù không tiêu cự, gương mặt ôn hòa tuấn mỹ đã nhiễm đỏ, rõ ràng hắn cũng đã say.
"Tửu lượng của Trữ tam huynh có chút kém đây", Tô Mộ Hàn trêu đùa một chút, nghĩ tới Trữ Viễn Võ uống mấy vò rượu mới say, mà Trữ Viễn Chi đây chỉ cần mấy chén cũng đã muốn nằm xuống bàn.
"Thanh Sanh... nếu người đó không muốn nàng nữa, vậy, ta muốn nàng gả cho ta... Cũng là vào Trữ gia mà thôi... nàng nói xem, có được hay không... ha ha...", Trữ Viễn Chi gục đầu trên bàn, vừa lầm bầm vừa khúc khích cười không ngừng, còn liếm liếm môi.
Thanh Sanh nghe được lời Trữ Viễn Chi nói, không che giấu được sửng sốt mà nhìn về phía hắn, ánh mắt chớp động, mang phần lúng túng khó xử. Rồi nàng lại theo cảm tính liếc mắt về phía người kia, thấy biểu tình nàng không thay đổi, coi ngươi hổ phách phản chiếu đốm lửa, lóe lên những tia không rõ là tư vị gì.
Tô Mộ Hàn cũng mang theo tâm tư trong lòng, hắn suy nghĩ mông lung, 'người kia' mà Trữ Viễn Chi nhắc tới là ai? Cũng là người Trữ gia sao? Trữ Viễn Uy cùng Trữ Viễn Võ, lại có khả năng nào đó bọn họ coi trọng cung nữ này sao? Trong lòng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đã quá thân thuộc với Trữ gia, thủa nhỏ dù là một con quay cũng có thể chia nhau cùng chơi, hắn đủ hiểu bọn họ là người như thế nào.
Ngoài Trữ Tử Mộc, Trữ Viễn Võ cùng Trữ Viễn Uy sẽ không coi trọng nữ tử nào tới mức tranh giành với thân đệ Trữ Viễn Chi, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng rồi một ý niệm khác lại hiện lên trong tâm trí hắn, nhưng hắn liền lắc đầu, xua đi suy nghĩ hoang đường này.
Trữ Viễn Võ đã đi ra ngoài, còn Trữ Viễn Chi đã say đến không biết trời trăng, cho nên trong trướng chỉ còn lại Tô Mộ Hàn, Trữ Tử Mộc cùng Thanh Sanh. Tô Mộ Hàn muốn được tâm tình riêng tư với Trữ Tử Mộc một chút, hắn không ngừng đảo mắt liếc tới Thanh Sanh, ý nói nàng thật phiền phức đến chướng mắt, cho nên mau mau ra ngoài được rồi. Nào ngờ người đó lại giả ngây ngô, làm như không nhìn thấy biểu tình của hắn, có lỡ nhìn thấy cũng làm như nhìn không hiểu, cho nên vẫn điềm đạm ngồi một bên, ánh mắt vô hồn nhìn vào không trung.
"Mộc Nhi, binh biến qua rồi, sau này muội tính thế nào?", Tô Mộ Hàn do dự một lát mới mở miệng hỏi. Thật ra thì hắn muốn nói, dù sao Cảnh Đồng đế cũng đã băng hà, hiện tại triều cục náo động, chính điện chưa yên, không bằng Trữ Tử Mộc theo hắn ẩn cư, nhưng hắn lại e ngại người vẫn đang ngồi kia cho nên cũng chỉ hỏi một câu thăm dò.
"Hồi cung thôi", Trữ Tử Mộc chần chừ hồi lâu mới chậm rãi trả lời, ánh mắt vẫn như có như không rơi trên thân ảnh người kia.
"Chẳng lẽ muội muốn cô độc đến già, Mộc Nhi... Không bằng...", ánh mắt Tô Mộ Hàn chất chứa chân thành tha thiết mà nhìn Trữ Tử Mộc, ánh mắt này còn chứa cả tình ý cùng kỳ vọng không che giấu. Hắn vẫn ghìm lại lời muốn nói, không khỏi hăng hái trừng mắt nhìn thân ảnh vô cùng chướng mắt kia, cuối cùng vẫn là ngập ngừng trầm mặc.
Tình cảm cùng kỳ vọng của Tô Mộ Hàn, Trữ Tử Mộc sao có thể không biết, nhưng ánh mắt nàng cũng đã sớm không thể kiểm soát được mà dõi theo người đó, lại thấy thân hình người đó vốn đang tĩnh lặng lại đột nhiên chuyển động. Thanh Sanh đứng lên, ánh mắt lướt qua Trữ Tử Mộc, ánh mắt thanh tỉnh nhưng cũng trống rỗng, trong tích tắc, tựa như còn có thể cảm nhận được những luồng cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn sôi trào trong đáy mắt nàng, nhưng bị nàng đè xuống. Nàng phủi tà trường sam, vén mành trướng đi ra ngoài.
"Mộc Nhi, Tiên hoàng đã hoăng, muội hồi cung nghĩa là đã định sẵn cả đợi cô độc, cô độc cho đến khi thanh đăng cạn dầu, cho đến khi tóc đen hóa tuyết. Lạnh lẽo cô đơn đến như thế nào chắc muội cũng đã biết, với tính tình của muội có thể chịu nổi sao?", Tô Mộ Hàn không đành lòng nhìn một thân phong hoa tuyệt đại cô độc nơi hậu cung lạnh lẽo mà hóa thành bạch cốt, sao hắn có thể không đau lòng.
"Triều cục náo động, Thái hậu xưng rằng Trữ Quý phi đã tuẫn tiết theo Tiên hoàng, ta cũng sẽ từ bỏ chức vị Tướng quân này, khi ấy chúng ta có thể cùng nhau ẩn cư, như vậy có được không?", khuôn mặt tuấn tú của Tô Mộ Hàn cúi xuống, trong lời nói phảng phất tia cầu khẩn.
Trữ Tử Mộc kinh ngạc nhìn hắn, nhìn nam tử đã cùng nàng lớn lên, mấy chục năm cũng nhanh như một ngày. Hắn luôn để tâm đến nàng, che chở cho nàng, chưa từng thay đổi, cũng vì một câu nói của nàng mà tình nguyện chịu trên vai tội danh thiên cổ, vậy mà người trong lòng nàng từ đầu đến cuối lại không phải hắn. Rốt cuộc, tại sao trong lòng nàng không phải là hắn?
Và rồi, tại sao người kia lạnh lùng như thế, nhẫn tâm như thế, lại có thể khiến lòng nàng nhập ma, khiến tâm nào hóa điên? Vì người kia, tới sinh tử buồn vui nàng cũng không màng, cho nên, dù bây giờ hồi cung, những gì nàng nhận được cũng chỉ là cảnh tượng người kia ngày ngày bên cạnh Thái hậu, mà chính bản thân nàng lại chuốc lấy cô độc cả đời. Vì người kia, ngay cả tự do giữa thiên hạ nàng cũng có thể bỏ qua, chỉ cần nhìn thấy người trước mắt là đủ.
Trữ Tử Mộc, Trữ Tử Mộc Nhi, ngươi trúng độc của nàng rồi, trúng độc không thể giải.
"Mộ Hàn ca ca... ý ta đã quyết", Trữ Tử Mộc lắc đầu, tràn ra một mạt cười, một mạt cười chất chứa bao chua xót bi thương, cả bất lực và phiền muộn, như thể dù nàng đã thức trắng bao đêm, cũng không thể vơi bớt đi được tư vị khổ sở này.
Tô Mộ Hàn không lay động được lòng nàng, vô cùng buồn bực mà vơ lấy bình rượu, ngửa cổ uống từng ngụm thật lớn. Không phải vẫn nói uống rượu tiêu sầu sao, uống rượu vào, hóa một bụng tâm tư phiền muộn thành rượu, vậy say một đêm cũng có là gì.
Trữ Tử Mộc thấy Tô Mộ Hàn chỉ nhất nhất uống rượu, cũng đã mất vài phần tỉnh táo, nàng vén mành đi ra. Đi khỏi trướng, đập vào mắt nàng là thân ảnh trường sam áo bào đứng bên ngoài. Trăng rơi đầy vai áo, dáng vẻ cô xa ẩn dật, tịch mạc lãnh đạm. Trữ Tử Mộc rất sợ hãi phải đối diện với một Thanh Sanh như vậy, một Thanh Sanh như vậy, sẽ có thể dùng lời nói điềm nhiên mà lãnh đạm tổn thương nàng, như lưỡi dao khắc vào trái tim nàng, làm nàng đau nhức tới tận xương.
Nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Thanh Sanh chậm rãi xoay người. Dung nhan quay đầu ngoái lại, ánh trăng như dòng nước chảy dọc qua mi tâm nàng, làm cho dung mạo nàng càng thêm phần trong trẻo lạnh lẽo. Nàng mở miệng muốn nói,
"Không được nói! Ta và ngươi... vốn không quen biết, vốn không có điều gì để nói!", Trữ Tử Mộc vội vàng chặn lời không cho Thanh Sanh mở miệng, nàng lớn tiếng hò hét, làm ra dáng vẻ lạnh lùng xa lánh.
Thanh Sanh yên lặng nhìn Trữ Tử Mộc, biểu tình biến hóa nhưng ánh mắt đã sớm chất chứa loại tâm tình phức tạp. Cảm xúc vừa nóng vừa lạnh nàng lúc này tựa như lửa rừng, lại tựa như hầm băng, sâu rộng âm trầm đến mức không cho Trữ Tử Mộc cơ hội hiểu rõ. Rốt cuộc Thanh Sanh quay người bước đi, cơn gió đêm cuối thu lành lạnh thổi qua vạt trường sam của nàng, thổi cả những câu từ đứt quãng tới Trữ Tử Mộc,
"Ngươi cần gì... cần gì phải miễn cưỡng bản thân chịu cô độc... không bằng theo hắn, theo hắn... theo hắn đi thôi..."
Từng từ đứt đoạn theo gió phất qua trường sam xanh ngọc của Trữ Tử Mộc, quét qua vài sợi tóc đen xõa bên tai, lướt qua nhịp tim đang đập điên cuồng, và cả dung nhan tuyệt thế của nàng.
Không có người, thiên hạ rộng lớn cùng Hoàng cung cô độc cũng có gì khác biệt? Thay vì lưu lạc, chẳng thà quy túc nơi xưa, âm thầm bên cạnh người cũng đủ.
- --Hết chương 115---
Editor lảm nhảm: Tam huynh, thân là nhà đài ta nhắc huynh một câu: Ở ĐÂY HUYNH CHỈ LÀ CON GHẺ CỦA BIÊN KỊCH, CHỈ LÀ ANH TRAI CỦA NỮ PHỤ VÀ NAM PHỤ CỦA NỮ CHỦ NHA!!! Mộc có nhường cho anh thì anh cũng không bước qua được cửa Đại phu nhân đâu hen, huống hồ...
Mà tui thương Mộc quá nhiều, tâm tư bả quá nặng, yêu cũng quá sâu. Từ Trữ Quý phi tâm cao khí ngạo mưu toan đoạt ân tranh sủng tới Trữ Tử Mộc của ngày hôm nay là cả một chặng đường dài đó T-T