Cung Loạn Thanh Ti

Chương 117: Lên Đường




Sáng sớm, Trữ Viễn Võ cùng Trữ Viễn Chi đổi y phục thường dân, nhưng hẳn vẫn không giấu được anh khí bất phàm nơi chân mày. Phía sau bọn họ là một nhóm binh sĩ cũng đã cải trang thành dân thường, người dắt ngựa, người đẩy xe. Trữ Viễn Võ tiến về phía Thanh Sanh, mà nàng hôm nay không giấu được thần sắc mệt mỏi tiều tụy.

"Đi thôi, phần lớn binh sĩ đều đã cải trang thành thường dân lên đường tới Yến trấn, đợi chúng ta tới", Thanh Sanh gật đầu, nàng phát hiện ra người kia không tới tiễn, cũng không khỏi sững sờ.

"Tử Mộc nhờ ta thay nàng giao Hỏa Lân cho ngươi", Trữ Viễn Chi trao cương Hỏa Lân cho Thanh Sanh, ngữ điệu bình thường, nhưng lại cho Thanh Sanh một cái nhìn thật sâu, để nàng cảm nhận được sự phiền muộn. Trữ Viễn Chi không nói thêm, nhưng nhìn theo thân ảnh thanh sam thon gầy tiêu điều bước tới tiếp nhận cương ngựa trên tay hắn, rồi lại đưa tay vuốt ve trên đầu Hỏa Lân dẫn nó đi về phía kia.

Hỏa Lân lại không muốn đi theo nàng, chỉ giậm chân tại chỗ, nóng nảy nghiêng đầu gầm gừ. Con ngươi đen láy không ngừng nhìn lại phía sau, dường như rất thiếu kiên nhẫn, Thanh Sanh thấy nó như thế cũng chỉ có thể đưa tay đặt trên trán nó, cúi đầu nhẹ giọng trấn an.

Đột nhiên, tựa như hiểu rằng Trữ Tử Mộc sẽ không xuất hiện, Hỏa Lân ngửa đầu giương vó, hí một tiếng thật vang, thần tư tuấn dật như thần mã làm cho đàn ngựa đằng xa cúi đầu, bốn vó có chút phát run.

"Hỏa Lân, nàng sẽ không tới đâu", Thanh Sanh vừa nói với Hỏa Lân vừa đảo mắt nhìn quanh, vẫn không thể tìm ra bóng người quen thuộc. Nàng vỗ vỗ bờm lửa của Hỏa Lân, vừa an ủi vừa kéo ngựa đi, nhưng chính trong lòng nàng cũng không tránh được cảm giác vắng vẻ trống rỗng. Bản thân Thanh Sanh cũng không lý giải được tâm tình trầm thấp phiền muộn của nàng, tựa như nàng từ hôm nay đánh mất một điều gì đó rất quý giá, từ sau cũng sẽ không thể tìm lại.

- --

Sau một ngày đi đường, đêm khuya trong dịch quán, Thanh Sanh ngồi trên giường mà ngây người. Hiện tại nàng không còn người để bưng trà dâng nước, để chuẩn bị y phục, cũng không cần phải để tâm tới quy củ lễ nghi, mà thiếu đi những điều này lại làm cho nàng lúng túng muộn phiền. Nàng thập phần không thể lý giải, cũng không nhận ra được đối với nàng, sự hiện diện của Trữ Tử Mộc đã quen thuộc ra sao, mà ngay cả bản thân người kia cũng đã trở nên quan trọng với nàng đến mức nào.

Thanh Sanh giữ tâm tình phiền muộn một hồi lâu mới thu liễm lại tâm trạng, ngồi xếp bằng chân, ngưng thần tĩnh khí. Qua nhiều đêm tu luyện, Hộ Nguyên đan đúng là đã giúp hồi phục lại kinh mạch trong cơ thể nàng, mà nàng càng luyện chân khí lại càng có thể vận dụng thuần thục tự nhiên.

Nàng ngưng lại nhịp thở, đưa chân khí từ đan điền tràn tới kinh mạch cùng yếu huyệt tứ chi. Cố nhân cho rằng Thần quyết huyệt là huyệt thiên chân vô cùng quý giá, có thể kết đan. Để chân khí tràn vào giải huyệt Thần quyết, lập tức cảm nhận được một cỗ cuồn cuộn dưới đan điền, lại truyền đến cảm giác đau trướng. Vầng trán nổi lên mồ hôi lấm tấm, nàng cắn răng tập trung truyền chân khí vào yếu huyệt.

"Theo ta... ở lại...", thanh âm mềm mại dụ hoặc vang lên bên tai Thanh Sanh, chỉ một ý niệm này cũng có thể làm cho tâm tư nàng rối loạn, chân khí trong cơ thể cũng theo đó đứt quãng. Dưới đan điền đột nhiên đau nhói, theo đó là một cỗ hương vị ngai ngái trào tới từ sâu trong nàng. Thanh Sanh phun ra một ngụm máu tươi, màu đỏ thắm của máu thấm lên trên vải trắng của trung y, rực rỡ kiều diễm đến phá lệ chói mắt. Nàng thở hổn hển đứt đoạn, cổ họng như có gì đó chặn ngang, lại một tia máu trào theo khóe miệng, tương phản với sắc mặt tái mét như giấy trắng. Nàng lồm cồm bò tới mép giường, tay run rẩy chống đỡ.

Không còn đạm mạc lạnh lùng, chỉ còn lo lắng phiền muộn, nàng chậm rãi nằm xuống, để cho thân thể hoàn toàn đổ xuống giường. Trong bóng đêm yên tĩnh, ánh mắt nàng lấp lánh lưu động nhìn xuyên qua tầng u sầu chập chờn trước mắt, nhìn ra cửa sổ, nhưng không biết đang suy nghĩ gì.

- --

"Thanh Sanh, trở lại Yến Sơn quan đi thôi...", Trữ Viễn Chi thản nhiên nói, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Thanh Sanh quay đầu nhìn hắn, cũng chỉ miễn cưỡng cười một tiếng rồi khẽ lắc đầu.

"Nếu không buông bỏ được, vậy cần gì phải ép buộc chính bản thân mình? Ở Yến Sơn quan còn có Hắc Hổ quân, ngươi cũng không phải chịu nguy hiểm", Trữ Viễn Chi tiếp tục khuyên nàng, nhưng thấy nàng vẫn chỉ một mực lắc đầu cho nên cũng không nói nữa, chỉ khẽ thở dài.

"Nếu không phải tiểu muội đã dặn trước, lão tử đã sớm trói nha đầu ngươi lại mà ném về Yến Sơn quan rồi", Trữ Viễn Võ thúc ngựa đi bên, da dẻ ngăm đen, mắt sáng như chuông đồng. Thanh Sanh không những chỉ cúi đầu yên lặng, nàng còn vung roi quất ngựa, vượt lên phía trước, làm cho Trữ Viễn Võ tức giận đến trừng mắt.

Khu vực bên ngoài Yến trấn là một vùng đất hoang, rộng lớn bát ngát lại vắng vẻ thưa người, cỏ hoang mọc khắp nơi. Thanh Sanh cùng huynh đệ Trữ gia một đường chạy tới, sau đó Trữ Viễn Võ hô một tiếng, nháy mắt liền có cả biển người xuất hiện, nhanh chóng sắp xếp thành hàng ngũ. Kỷ luật nghiêm minh, tác phong nhanh nhẹn, đương nhiên khiến Trữ Viễn Võ rất hài lòng, muốn lập tức xuất quân.

Đột nhiên từ đằng xa cuốn tới một hồi bụi đất, theo đó là tiếng vó ngựa phi nước đại như điên cuồng không ngừng truyền tới. Trữ Viễn Chi liếc nhìn Trữ Viễn Võ, ánh mắt không khỏi có mấy phần chột dạ lo lắng. Nơi đây là đất hoang vắng vẻ, lại cách đường lớn khá xa cho nên mới bố trí làm nơi để Hắc Hổ quân tụ họp ở Yến trấn. Đột nhiên lại có người không mời mà tới, lại còn giục ngựa chạy ầm, thật không thể hiểu được.

Trữ Viễn Võ đang suy tính trong lòng, mọi người lập tức tản ra, đứng núp vào bụi, rút đao chờ lệnh. Tiếng vó ngựa gấp gáp nện xuống nền đất ngày càng gần, bụi đất tung bay, trong nháy mắt đã hiện lên một đội người ngựa xé gió mà tới.

"Dừng tay!", Trữ Viễn Võ hô lớn, nhảy khỏi bụi cỏ, hai mắt mở lớn tựa như vô cùng ngạc nhiên.

"Đại ca, sao huynh lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì?", người ngồi trên lưng ngựa rõ ràng là Trữ Viễn Uy, thần sắc có đôi phần tiều tụy.

"Yến Sơn quan không có ai canh giữ, bây giờ xảy ra chuyện gì biết phải làm sao? Còn không mau quay lại!", Thanh Sanh hấp tấp chạy tới, không khỏi mất bình tĩnh mà lên giọng, lộ ra mấy phần lo âu.

"Ngươi dám nói chuyện như thế với Trấn bắc Tướng quân?", Trữ Viễn Uy nhíu mày, mỏi mệt đường xa khiến thần sắc hắn thâm trầm đi, lộ rõ phiền não. Hắn tung mình xuống ngựa, bước từng bước dài tới nơi Thanh Sanh đang đứng, hướng tới nàng tung ra một quyền. Thanh Sanh lùi lại một bước, muốn vận khí đỡ lấy, nhưng huyệt Thần quyết lại đột nhiên nhức nhói, rốt cuộc khiến cho nàng không thể làm gì, không khỏi hoảng hốt bối rối mà không tránh được thế tấn công dứt khoát của Trữ Viễn Uy.

"Đại ca, huynh nổi điên làm cái gì!", Trữ Viễn Chi rống lên một tiếng, nhìn nàng chịu hai chưởng cũng không đành lòng, vọt tới che trước Thanh Sanh mà đỡ lấy một quyền của Trữ Viễn Uy.

- --Hết chương 108---

Editor lảm nhảm: Đáng ra hôm qua tui up chương được rồi á mà chả hiểu sao nhà mất mạng, đợi người tới sửa rồi cũng quên mất tiêu:v