Cung Loạn Thanh Ti

Chương 111: Chia Tay




Thanh Sanh cúi đầu, hai tay nắm thành quyền. Bỗng nhiên một cái tát từ đâu giáng trên mặt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Nhất Tâm đã đứng đó từ lúc nào. Có lẽ bị ánh mắt của Thanh Sanh dọa sợ, Nhất Tâm cũng có chút dịu đi.

"Ngươi lừa ta!", Nhất Tâm loáng thoáng nhận ra người kia chính là nữ tử hôm đó đã ra sức che chở Thanh Sanh.

"Ta lừa ngươi cái gì?", ngữ khí Thanh Sanh mơ hồ khó hiểu, nhưng đã mang vài phần bất thiện. Nàng cũng không phải một quả dưa hấu, để cho mỗi người tới đều có thể tùy ý đánh một phát.

"Ngươi nói ngươi là nữ tử, nhưng rõ ràng vừa này nàng kia muốn hôn ngươi", Nhất Tâm trả lời, có chút hấp tấp vội vàng.

Thanh Sanh càng ngày càng bực, nhưng cũng lười giải thích, liền cầm lấy tay nàng áp lên ngực mình, dường như muốn hét vào mặt người đối diện,

"Vậy tự ngươi kiểm tra!"

Chính Nhất Tâm cũng cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay, nhưng nàng vẫn không dám tin, cho nên dùng lực ấn một cái.

"Nhẹ một chút, đau", Thanh Sanh tức giận nhắc nhở, cũng đồng thời lùi lại. Nhất Tâm lập tức rút tay về, vì xấu hổ mà khuôn mặt cũng hồng lên, một lời cũng không nói.

"Tin rồi chứ? Lần này coi như ngươi cũng đã đòi được nợ rồi, thanh toán xong xuôi thì đừng tìm ta gây phiền toái nữa", biểu tình của Thanh Sanh hẳn là vô cùng mất kiên nhẫn, ngay cả giọng nói cũng nghe được tia phiền não.

Hai tay buông bên người, trong lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác mềm mại, Nhất Tâm nắm tay thành quyền, dù không trả lời nhưng biểu tình tựa như có điều suy tư.

- --

Mặc Khinh Nguyệt cùng sáu người khác đứng bên ngoài trạm dịch, hàng hóa cũng đã chất đầy trên xe ngựa. Bọn họ xuất phát tới Long Môn thành giao thương, mà mấy người nhóm Thanh Sanh lại chuẩn bị lên đường tới Yến Sơn quan, cho nên từ nay chia tay, mỗi người một ngả.

"Cố huynh, giữ lấy ngọc bội ta đã đưa cho huynh, sau này đại sự xong xuôi nhớ tới Tô Châu tìm ta a", Mặc Khinh Nguyệt lấy khỏi ngực áo một khăn tay tơ lụa màu hồng đào, nhẹ thấm nước mắt nơi khóe mắt, vừa nói vừa lưu luyến kéo tay Thanh Sanh không ngừng. Thanh Sanh, lúc này đang bối rối, không thể làm gì khác ngoài không ngừng gật đầu.

"Nhưng ta biết chắc chắn huynh sẽ không tới tìm ta đâu, cho nên chi bằng huynh nói ta biết huynh ở đâu, ta sẽ tới tìm", Mặc Khuynh Nguyệt lại nói, môi mỏng mím lại, trên người hắn tỏa ra hương son phấn có chút nặng. Thanh Sanh đã bắt đầu muốn đổ mồ hôi rồi, đành miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười hoàn mỹ sán lạn,

"Thân như lục bình, bốn bể là nhà. Nếu có duyên, sau này nhất định sẽ gặp lại",

Mặc Khinh Nguyệt nghe vậy lại càng khổ sở, trong lòng tràn ngập tiếc nuối. Hắn nhìn quay mấy lần cũng không tìm thấy công tử áo lam hôm đó đi cùng với Thanh Sanh, lại thêm một phần thất vọng, cuối cùng đành quay lưng từ biệt.

"Tiểu tử, lão tử đi đây, có duyên sẽ gặp lại!", Trương Chấn Hổ dùng sức mà vỗ vỗ lên bả vai Thanh Sanh, làm nàng thiếu chút nữa muốn đổ rụp xuống đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái đi, nhưng nàng vẫn mỉm cười nhìn Trương Chấn Hổ,

"Lão tử thật không nỡ bỏ ngươi mà đi, ngươi a, thật hợp với khẩu vị của lão tử. Đáng tiếc một thân kinh mạch đều hỏng cả, nếu không đã có thể theo lão tử tung hoành thiên hạ, xưng bá tứ phương rồi...", Trương Chấn Hổ ghìm sức lại, nhè nhẹ vỗ vai nàng. Hắn vẫn không khỏi thấy tiếc cho nàng, cho nên ngay sau đó đã lấy ra từ ngực áo một quyển sách ném qua cho nàng, trên sách đề tựa "Linh hoạt kỳ kỹ".

"Đây là sách quý, lần đó lão tử khó khăn lắm trộm được. Ngươi cứ cầm lấy, thi thoảng xem một chút, dù là không có võ công cũng phải học vài tuyệt kỹ phòng thân", Thanh Sanh đương nhiên là vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói đa tạ. Trương Chấn Hổ không khỏi nổi lên cảm giác sủng nịch, xoa xoa đầu nàng rồi mới xoay người đi.

"Cố công tử, ngày đó bần đạo khuyên công tử nên dùng Chân nguyên đan, hại công tử tiêu tán hết kinh mạch, mong công tử không để tâm chuyện cũ, sau này chúng ta chắc chắn còn gặp lại", Ngô Chân Tử và Bất Giới hòa thượng cùng tới từ biệt.

"Không sao, sau này còn gặp lại", Thanh Sanh nhàn nhạt cười đáp. Ngay cả huynh muội Nhất Tâm đứng phía xa cũng hướng về phía nàng ôm quyền từ biệt, mà nàng cũng gật đầu đáp lễ. Chỉ là không ngờ Nhất Tâm lại chạy về phía này, biểu tình phức tạp mà ném cho nàng một lọ thuốc. Thanh Sanh bắt lấy, nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.

"Đây mới chính là Hộ nguyên đan, dùng đồng thời với Chân nguyên đan không chỉ có thể bổ trợ lẫn nhau, mà nó còn giúp bảo vệ tâm mạch. Hôm đó ta hận ngươi khinh bạc, không hề nói cho ngươi biết nếu muốn dùng Chân nguyên đan còn cần phải có Hộ nguyên đan, cho nên đương nhiên kinh mạch ngươi không chịu nổi dược tính cực mạnh. Hôm nay... đưa ngươi Hộ nguyên đan, chia ra dùng trong mười ngày, đợi một thời gian sau kinh mạch sẽ từ từ phục hồi, nội lực lúc trước có khả năng sẽ một lần nữa trở về", Nhất Tâm chậm rãi giải thích, sau đó cũng có chút chột dạ,

"Còn ngày đó, ngươi đừng oán ta..."

Thanh Sanh vừa nghe nội lực có thể sẽ quay lại với mình, trong lòng đã mừng như điên, không khỏi quá mức nồng nhiệt mà quay qua ôm lấy Nhất Tâm, "Sao ta có thể oán ngươi chứ, thích ngươi còn không kịp a. Thật quá tốt rồi, có thể khôi phục lại nội lực, thật quá tốt đi", Nhất Tâm nghe thấy mấy lời này hẳn là không quen, hai má đã muốn hồng, liền xoay người chạy đi.

"Có thể làm cho tiểu muội mặt gỗ của ta ngượng ngùng, tiểu tử ngươi thật giỏi", Thiết Chân cười với nàng, chắp tay, bày ra bộ dáng khâm phục. Thanh Sanh đang chìm trong vui vẻ, cũng chỉ lơ đãng phất tay với hắn một cái. Đối với nàng mà nói, lần đầu tiên có cảm giác thân quen với bằng hữu trong giang hồ rộng lớn này cũng làm cho nàng thật vui vẻ.

Xong xuôi, bỗng nhiên cảm nhận được dư quang lạnh như băng từ phía sau hướng tới nàng, bất giác thở dài, nàng phi thân lên ngựa. Trần Đức Khánh giơ tay, ra hiệu cho đoàn người bắt đầu khởi hành, tiến về Yến Sơn quan.

- --

"Quý phi nương nương, mời dùng trà", Thanh Sanh đưa qua một chén trà, nhưng Trữ Tử Mộc trước sau không hề nhận lấy, cho nên nàng cũng không còn cách nào khác là đặt chén trà xuống một bên. Trữ Tử Mộc quay đầu đọc sách, tuyệt nhiên không nói một câu, làm cho Thanh Sanh ngượng ngùng đứng thơ thẩn một bên. Một hồi sau vẫn không thấy Trữ Tử Mộc có động tĩnh để ý mình, Thanh Sanh đành lặng lẽ lui ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ, ôi, tình cảnh thật làm người khác rùng mình.

Liên tục mấy ngày sau đó Trữ Tử Mộc đều dùng thái độ lạnh lùng hờ hững mà đối đĩa với nàng, nếu có nhìn tới nàng cũng là dùng loại ánh mắt lạnh như đỉnh Yến Sơn quanh năm tuyết phủ mà nhìn. Thanh Sanh tập trung vào rèn luyện thể lực, đều đặn hàng ngày uống Hộ nguyên đan, sau đó dựa nào Tâm pháp nội công tìm chân khí trong cơ thể, rốt cuộc cũng cảm giác được sự kinh mạch đã có chút tiến triển.

'Cốc cốc' hai tiếng, Thanh Sanh gõ cửa phòng Trữ TỬ Mộc, thấy nàng vẫn mang một biểu tình lạnh ngắt không nhiệt độ. Trong lòng Thanh Sanh đột nhiên lại nổi lên tia áy náy, nàng cầm chân nến lên, giơ tới trước mặt Trữ Tử Mộc, ý nói nàng nhìn qua một chút, nhưng người kia vẫn kiên quyết không để tâm, chỉ cúi đầu đọc sách.

"Nhìn một chút thôi nha", Thanh Sanh không kiềm được lên tiếng, trong giọng nói có chút kích động. Trữ Tử Mộc ngước mắt, dư quang quét nàng một cái, rồi để sách xuống, vẫn là làm theo lời nàng. Trước ngọn nến, Thanh Sanh giơ một ngón tay lên, tụ chân khí nơi đan điền, rồi đẩy chân khí theo kinh mạch, không lâu sau, một luồng gió lạnh thoát ra từ ngón trỏ bắn về phía trước, dập tắt cây nến.

Trữ Tử Mộc mặt không cảm xúc mà nhìn nàng, cau mày nhìn người nào đó đang hưng phấn,

"Thế nào? Đây là chân khí trong cơ thể ta, lợi hại chứ", Trữ Tử Mộc nhìn bộ dạng đắc ý đến ngốc nghếch của Thanh Sanh, sắc mặt cũng hòa hoãn đi.

"Chân khí thật mong manh, còn hỏi có lợi hại không? Người khác truyền chân khí qua lòng bàn tay, ngươi mới chỉ qua được một ngón tay mà thôi", Thanh Sanh thấy Trữ Tử Mộc đã bắt đầu nói chuyện, mới cười cười đáp lời,

"Nội công Tần gia có một độc chiêu, gọi là 'Tụ khí chỉ'. Trước tiên ta cứ luyện chiêu này, nếu thành công có thể dùng trong mấy lúc đánh lén, đánh úp, chắc chắn sẽ có lúc dùng đến, hơn nữa, chưa kể còn có thể dùng cho mục đích khác...", Thanh Sanh xoa xoa bàn tay, ngẫm nghĩ.

"Sau này tiếp tục rèn luyện, tụ khí thành lực, sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa, không chỉ là dập tắt ngọn nến đâu", nàng nói xong, nhìn tới Trữ Tử Mộc, thấy biểu tình người kia có chú kỳ quái.

"A? Sao mặt ngươi bỗng nhiên đỏ như vậy chứ?"

"Trong phòng có chút nóng bức",

"Trời đêm mát mẻ, vậy để ta tới mở cửa sổ",

"Ngươi cút ngay!"

- --Hết chương 102---

Editor lảm nhảm: Nữ chủ luyện tụ khí chỉ có lẽ cũng chỉ là cho zui thôi nha, là do có người nào đó nghĩ quá sâu xa nên mới tự nhột đó:v

Đại phu nhân belike: "Chắc chế chết rồi mà để cưng ở đó nghĩ bậy nghĩ bạ haaa"

P/S: Tui up từ 10h đêm qua, mà méo biết sao Watt bị lỗi á T_T