Cùng Lão Bà Trùng Sinh Mạt Thế

Chương 6




Tiêu Lam Vân ngầm thở dài một hơi, Tiêu Hàm đứa nhỏ này tuy là con gái nhị thúc, nhưng lại cùng hắn hoàn toàn bất đồng, có thể nói là một trời một vực.

Tiêu Minh Trí người này tham tài tham lực, hắn dùng nửa đời mới chiếm được Tiêu thị công ty, có mưu có kế, vì quyền lực không tiếc việc gì, đến nỗi thân sinh còn không để vào mắt.

Tiếc là lại sinh cái nhi nữ đối quyền lực không hứng thú, Tiêu Hàm cả ngày chỉ lo ăn ăn chơi chơi, đến công ty CEO vị trí không chút hứng thú, tựa như Tiêu thị cổ phần không liên quan đến nàng.

Tiêu Minh Trí hận sắt không thành thép, nhiều lần răng đe cùng hù dọa đều như vậy, Tiêu Hàm vẫn như cũ một chút cũng không để ý, này làm hắn thật sự tức chết rồi.

Tiêu Hàm ba ngày bảy bữa lại chạy đến chỗ nàng, không phải thiếu tiền thì là gây chuyện tìm nàng dọn dẹp, không thì chính là chọc giận Tiêu Minh Trí đến nơi này tìm nàng cầu cứu.

Nàng đối Tiêu Hàm tính cách không biết nên vui hay buồn, cả Tiêu gia cũng chỉ có duy độc Tiêu Hàm như vậy, vô ưu vô lo, tiếc là mạt thế kia không bao lâu lại chết rồi, nàng lúc trước có điều tra qua, lại không phát hiện cái gì bất thường, định là Tiêu Hàm đơn giản bị tang thi cắn chết.

_



Trong quán Cafe bóng dáng hai nữ nhân đồng chân bước vào, hoạt nhìn là hai cái Omega, nhan giá trị cũng rất cao, người qua qua lại, đều không nhịn được lén nhìn các nàng.

Tiêu Lam Vân ra cửa không lâu, ở nhà Mộc Thanh liền nhận được khuê mật điện thoại, hẹn nàng ra tới điểm gặp mặt.

nữ nhân da như ngưng chi, phượng mi đôi mắt đẹp, mặt mày gian có vài phần câu nhân ý vị, môi đỏ xinh đẹp sấn đến nàng tựa hồng mai giống nhau cao ngạo, mỹ mà không yêu, nữ nhân so Mộc Thanh còn muốn lùn một ít, Mộc Thanh thân cao 1m7, nữ nhân hoạt nhìn chỉ khoản 1m6.

Cố Lê Huân kiêu ngạo đáng yêu lại không kém phần quyến rũ, ngược lại Mộc Thanh vẻ đẹp thanh lãnh trầm ổn, gọi người không tự chủ bị nàng thu hút.

Cố Lê Huân cùng Mộc Thanh trung học kia liền nhận thức, cả hai mặc dù tính cách hoàn toàn trái ngược, dùng chân thành đối đãi đối phương, cả hai dần trở nên thân thiết.

Cố Lê Huân là Cố thị nhị tiểu thư, Cố thị cũng tính hào môn thế gia, nói. Cô Lê Huân không tránh khỏi có phần kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư.

Nhưng là ở trước mặt Mộc Thanh, Cố Lê Huân chưa bao giờ giở chứng, phải nói hai người so thân sinh tỷ muội còn muốn thân thiết vài phần.

Cố Lê Huân nhìn Mộc Thanh có điểm thất thần, "Thanh Thanh! ngươi làm sao vậy?, có chuyện gì sao?" Cố Lê Huân lo lắng hỏi.

Tiêu Lam Vân nhìn Cố Lê Huân khoé mắt không cấm được chua xót, "Không có... ta.. đến kỳ nên có chút không khỏe, không sự, ngươi không phải tìm ta có chuyện quan trọng sao?".

Cố Lê Huân vừa nghe " Mộc Thanh Đến kỳ" lập tức nhảy dựng lên, hoàn toàn ngó lơ cái kia chuyện "Quan trọng" của chính mình.

Cố Lê Huân nhảy dựng đứng lên khẩn trương hỏi, "Đến kỳ? không phải động dục kỳ của ngươi mới qua ba tuần sao?, sao lại đến sớm hơn một tuần?", nhận ra mình có điểm thất thố, Cố Lê Huân xấu hổ ngồi xuống, nhỏ giọng nghiêm túc nói "Kia chắc chắn có vấn đề".

Mộc Thanh gật gật đầu "Ân, ta bị hạ dược...", Cố Lê Huân nghe được "Hạ dược" giận sôi máu, nhưng cũng không như lúc nãy không biết kiềm chế, "Hạ dược? ai lớn mật như vậy!" Cố Lê Huân tức giận nói.

Qua một lúc Cố Lê Huân như phát giác điều gì "Thanh Thanh.. đừng nói_", Mộc Thanh cướp lời nàng "Không quan trọng, ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với ngươi".

Cố Lê Huân tức giận lên, "Cái gì mà không quan trọng, ngươi bị hạ dược còn có chuyện quan trọng hơn sao?", Mộc Thanh thật sự làm nàng tức chết rồi, chính mình bị hạ dược còn không quan trọng, kia cái gì mới quan trọng, chết sao?.

(Lúc sau- Cố Lê Huân: Được, nàng thua.)

Mộc Thanh biết nàng là lo lắng cho mình, ngồi yên nghe nàng "Thuyết giáo", nàng đôi tay giấu dưới bàn không cấm nhẹ run rẩy.

Cố Lê Huân chỉ lo "Thuyết giáo khi" phát hiện Mộc Thanh có chỗ không đúng, chạy nhanh qua mới phát hiện nàng toàn thân run rẩy, Cố Lê Huân sợ hãi ôm người vào lòng, "Thanh Thanh ngươi làm sao vậy?, nói cho ta được không?, đừng làm ta sợ Thanh Thanh..."

Mộc Thanh thanh âm nhẹ run nói, "Huân Huân... Ta..." im lặng qua hồi lâu nàng lại nói "Ở đây không tiện...", Cố Lê Huân hiểu ý liền lôi người đi, trực tiếp kéo Mộc Thanh đến khu chung cư cao cấp riêng của nàng, vừa đến nhà Cố Lê Huân liền lôi kéo Mộc Thanh vào phòng ngủ.

Nàng gấp đến chết rồi, nàng đây là lần đầu thấy Mộc Thanh sợ hãi như vậy, chắc chắn có chuyện không tốt xảy ra.

Đóng cửa phòng, Cố Lê Huân nắm chặt tay Mộc Thanh khẩn trương lo lắng dò hỏi, nói nàng không cần kiềm chế trong lòng, có gì có thể cùng nàng nói, cùng nhau giải quyết.

Mộc Thanh thanh âm run rẩy nói ra hết uất nghẹn trong lòng, Cố Lê Huân nghe xong cũng giật mình vô ngữ, Tang thi?, Mạt thế?, Trọng sinh?, Kia.... cái quái gì vậy???.

Cố Lê Huân giả vờ bình tĩnh cười nói "Thanh Thanh, ngươi đừng đậu ta", nói xong lại chuyên chú nhìn Mộc Thanh, người nọ biểu tình vẫn như vậy không thay đổi, vẫn nghiêm túc đôi mắt nhìn nàng, không chút đùa giỡn ý vị.

Cố Lê Huân khó tin nhìn Mộc Thanh, những lời này nếu là người khác nói với nàng, nàng sẽ chẳng ngại ngần khẳng định người nọ đầu óc có vấn đề, nhưng cố tình đây lại là Mộc Thanh nói với nàng, mặc dù khó tin nhưng nàng không thể không tin.