Cung Khuynh

Chương 62: Khổ nhục kế




Vệ Minh Khê hối hả rời đi, lời Dung lão phu phụ làm cho nàng quá xấu hổ, khó có thể chấp nhận được. Dung Vũ Ca có càn rỡ như thế nào đi chăng nữa thì nàng bất quá cũng chỉ là thiếu nữ mười tám, nàng cho dù không tuân theo lễ giáo thì cũng xem như không, nhưng mình thì sao, mình đã không còn trẻ nữa, lại theo nàng làm chuyện hoang đường này, tất cả đều là do mình không tốt!



Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê gấp gáp đi như thế, trong lòng thấp thoáng chút dự cảm bất an. Vệ Minh Khê vốn là người như vậy, có thể làm cho nàng bước vào loại quan hệ nghịch luân này nửa bước cũng đã vô cùng khó khăn, nay lại bị hai lão nhân nói thế, chỉ sợ nửa bước kia cũng sẽ rút về.



“Vệ Chỉ, tiểu quỷ nhát gan! Ngươi đứng lại cho ta!” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê hô, tuy rằng nàng có thể đuổi theo kịp rất dễ dàng, nhưng điều nàng muốn là Vệ Minh Khê tự dừng lại. Đây là việc không to tát gì, nhưng Dung Vũ Ca có cảm giác nếu Vệ Minh Khê dừng lại thì trong lòng nàng mình vẫn còn có chút phân lượng hơn so với cái gọi là lễ giáo.



Vệ Minh Khê nghe tiếng Dung Vũ Ca phía sau, khống chế không được càng chạy nhanh hơn, tựa hồ chỉ cần thoát khỏi Dung Vũ Ca là mấy vấn đề này sẽ không tồn tại nữa. Trong một khắc, Vệ Minh Khê giống như con đà điểu chỉ muốn vùi đầu trong cát mà trốn thôi!



Vệ Minh Khê ngay cả mình cũng không thuyết phục nổi mình, nàng đã gây ra chuyện hoang đường cỡ nào? Khi nàng hồi kinh, nàng làm sao đối mặt với Hiên nhi đây?



Vệ Minh Khê càng nghĩ càng sợ, lúc trước là không dám tưởng, hiện tại bị hai lão nói thế, mọi sự tình vốn ám ảnh sau lưng, tất cả đều hiện ra trong nháy mắt.



Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê chạy, tựa hồ như muốn chạy trốn khỏi mình càng xa càng tốt, tâm không khỏi đau đớn. Nàng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể làm cho thế giới của Vệ Minh Khê nghiêng về phía mình, có phải hay không rồi sẽ có một ngày, mình sớm muộn cũng sẽ bị nàng vứt bỏ?



Dung Vũ Ca không cam lòng, nàng sử dụng khinh công bay đến trước mặt Vệ Minh Khê, ngăn không cho nàng chạy nữa.



“Vệ Minh Khê, nàng sợ để người khác biết quan hệ giữa nàng và ta đến vậy sao?” Dung Vũ Ca hướng thân thể ép sát Vệ Minh Khê, làm cho Vệ Minh Khê không sao nhúc nhích được. Nàng sợ thấy một Dung Vũ Ca như vậy, quá mức chấp mê bất ngộ. Nếu mình ngay từ đầu không để Dung Vũ Ca vượt qua giới hạn……



“Vũ Ca, chúng ta quay đầu đi, loại quan hệ như vậy vốn không được phép tồn tại……” Vệ Minh Khê do dự nói, nàng biết Dung Vũ Ca nhất định không thích nghe những lời này, nhưng Vệ Minh Khê không có biện pháp an lòng nào khác để mình không mắc thêm bất kì lỗi lầm nào nữa!



“Vệ Minh Khê, ta đang ép nàng sao?” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng khổ sở của Vệ Minh Khê, chợt nhận ra, thì ra nàng làm cho mẫu hậu khốn khổ như thế. So với bất kì ai trên đời này, nàng không phải là người luôn mong muốn mẫu hậu luôn luôn tốt đẹp, luôn luôn vui vẻ sao?



“Dung Vũ Ca, là lỗi của ta!” Vệ Minh Khê vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của Dung Vũ Ca. Chính mình nếu có thể tự kiềm chế bản thân, có lẽ nàng sẽ không khiến Dung Vũ Ca càng lún càng sâu, Vệ Minh Khê tự trách mình thậm tệ.



“Ta trước kia thường nghĩ, nếu có ai làm cho Vệ Minh Khê không vui, chắc chắn ta sẽ làm cho hắn biến mất khỏi thế gian này. Nhưng hôm nay, người làm cho Vệ Minh Khê không vui nhất lại chính là ta, Dung Vũ Ca. Mẫu hậu yên tâm, người muốn trở lại làm một Vệ Minh Khê như ngày trước, vậy thì hãy trở về, ta sẽ không làm khó dễ người nữa. Phải biết rằng, ta là người không muốn nhìn thấy người khổ sở nhất, cho nên Dung Vũ Ca sẽ ngoan ngoãn làm thái tử phi, còn Vệ Minh Khê sẽ tiếp tục đường hoàng làm hoàng hậu……” Dung Vũ Ca cố hết sức mới có thể làm cho mình thốt lên nổi những lời này.



Xem ra Dung Vũ Ca rất không thích hợp làm thánh nhân. Rất muốn khóc nhưng Dung Vũ Ca vẫn cố nín, vất vả lắm mới đem nước mắt nuốt vào lòng.



“Vũ Ca……” Dung Vũ Ca biểu tình bi thương đều hiện ra trên mặt, nàng vốn là hài tử được nuông chiều, có thể nói ra những lời uỷ khúc cầu toàn như vậy làm cho Vệ Minh Khê đau lòng, nhưng Vệ Minh Khê chỉ biết nhìn Dung Vũ Ca, không biết nên nói lời gì cho phải.



“Mẫu hậu, người về trước đi, để cho ta yên tĩnh một chút, để ta có thể hạ quyết tâm đem tình cảm đối với người chôn chặt trong đáy lòng.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cố nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn.



Tim Vệ Minh Khê đập nhanh, cõi lòng khẽ nhói đau. Nàng vẫn hy vọng Dung Vũ Ca yêu mình, nàng không muốn Dung Vũ Ca thật sự cắt đứt tình yêu dành cho mình, nhưng nếu Dung Vũ Ca có thể rút lại thứ tình cảm đó, vậy đối với nàng, đối với mình, cả hai đều tốt.



Vệ Minh Khê đáp lại Dung Vũ Ca một nụ cười thanh nhã: “Đừng đi lâu quá, đừng để ta lo lắng.” Sau đó thì xoay người rời đi.



Dung Vũ Ca nhìn bóng lưng Vệ Minh Khê, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bỏng rát. Vệ Minh Khê chẳng lẽ không phát hiện những lời mình nói đều là giả sao? Mỗi một câu mình nói, đều để thử dò xét tâm Vệ Minh Khê. Thì ra Vệ Minh Khê thật sự hy vọng mình không yêu nàng, không quấy rầy nàng thêm nữa. Nàng muốn làm hoàng hậu cao cao thánh khiết, nàng không cần Dung Vũ Ca! Dung Vũ Ca với nàng mà nói chẳng là gì cả!



Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đi càng ngày càng xa, nàng không muốn Vệ Minh Khê cứ như vậy buông bỏ mình, cảm giác này so với cái chết còn đau khổ hơn!



Dung Vũ Ca nhìn theo Vệ Minh Khê đến khi chỉ còn thấp thoáng bóng lưng xa xa, bỗng tung người nhảy vào dòng Lăng giang.



Vệ Minh Khê! Nếu đã không cần ta nữa, vậy ngươi cứ để ta ngủ yên dưới lòng sông này đi, dùng cả đời ngươi để nhớ thương ta, nếu không, người đời này đừng nghĩ thoát khỏi ta!



Vệ Minh Khê đang đi chợt nghe tiếng vật gì rơi xuống nước liền ngừng lại, nàng hốt nhiên xoay người, đúng lúc nhìn thấy Dung Vũ Ca nhảy xuống sông. Trái tim bỗng chốc tê dại, nàng không muốn Dung Vũ Ca xảy ra chuyện, nếu không cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho mình!



Vệ Minh Khê ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, cũng muốn nhảy xuống sông nhưng thân mình đột nhiên bị Liễu Tam nương kéo lại, ngay sau đó Dung Quý lập tức nhảy xuống.



“Ngươi không biết bơi, để cho lão gia tử xuống là được rồi!” Liễu Tam nương tức giận nói. Nếu để cho Vệ Minh Khê nhảy xuống, sợ là khi tiểu Vũ Ca trở lại chắc chắn sẽ nổi điên với mình cùng lão già. Tuy rằng Liễu Tam nương thực sự rất muốn để Vệ Minh Khê cũng nhảy xuống, thưởng thức một chút cái gọi là “độ ấm” của Giang Lăng tháng ba, ai bảo nàng làm cho tôn nữ bảo bối của mình khổ sở.



Từ nhỏ đến lớn, tiểu Vũ Ca chưa từng vì ai mà khóc như vậy, nước mắt lã chã tuôn rơi làm cho mình cùng lão già đều cực kỳ đau lòng, nhưng nàng vẫn không thể để Vệ Minh Khê rời đi. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tiểu Vũ Ca vì Vệ Minh Khê có thể yêu cương liệt đến vậy, không tiếc tất thảy vì Vệ Minh Khê……



Vệ Minh Khê gấp đến độ nước mắt đều rơi ra nơi khoé mắt, tâm nàng đau đến không thở nổi.



Dung Vũ Ca, ngươi nhất định không thể có việc, ngươi không thể dùng biện pháp như vậy để trừng phạt ta!



Dung Vũ Ca, ngươi mau ra đây, bằng không ta sẽ tức giận!



Dung Vũ Ca!



Dung Vũ Ca……



“Lâu như vậy, bọn họ sao còn không lên?” Vệ Minh Khê nắm thật chặt tay Liễu Tam nương, nàng không nghĩ tới Dung Vũ Ca sẽ làm ra hành động cương liệt đến thế. Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới lần trước, mình nếu không chạy tới kịp, nàng có phải hay không…… Vệ Minh Khê nghĩ đến đây, không khỏi tràn ngập sợ hãi, nước mắt lại càng cuồn cuộn tuôn rơi.




Liễu Tam nương cảm giác bàn tay bị nắm có chút đau, nhìn gương mặt Vệ Minh Khê nhạt nhoà nước mắt, bạo vũ lê hoa, bi thương cùng cực khiến người ta phải động dung. Xem ra Vệ Minh Khê cũng không phải không thèm để ý tiểu Vũ Ca, cơn giận trong lòng cũng dần dần tiêu thất. Biết khổ sở như thế thì nên cưng chiều tiểu Vũ Ca nhà chúng ta thật tốt, cứ để nàng ở dưới nước lâu một chút, bằng không, ngươi sẽ không biết để ý tiểu Vũ Ca !



“Yên tâm, chúng ta là người Dung gia, chính là Lăng giang yêm bất tử*.” Liễu tam nương trấn an. Dung Quý nhà nàng là ai chứ? Tung hoành giang hồ vô địch thủ, làm sao có thể bị nước sông dìm chết đây?

( *yêm bất tử: không thể chết đuối được)



“Nhưng mà……” Tuy rằng Liễu Tam nương đã nói như vậy nhưng Vệ Minh Khê vẫn thập phần lo lắng.



Đúng lúc này, một tiếng nước động vô cùng lớn, Dung Quý ôm Dung Vũ Ca từ dưới sông vọt lên không trung, sau đó nhảy lên bờ. Thân thể Vệ Minh Khê mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, xem như có thể an tâm một chút.



————————————————� �————————————-



“Uống khương thang.” Vệ Minh Khê ngồi bên mép giường, thản nhiên nói.



“Không phải nàng đang giận ta đấy chứ?” Dung Vũ Ca nhìn sắc mặt lạnh nhạt không rõ tâm tình của Vệ Minh Khê, thấp thỏm bất an hỏi. Cái nàng muốn nhìn là bộ dáng khẩn trương của Vệ Minh Khê, nàng không muốn thấy Vệ Minh Khê xoay người rời đi, Vệ Minh Khê có thể mắng mình bốc đồng ngang bướng, nhưng Dung Vũ Ca biết, dù sao thì sau này, Vệ Minh Khê chắc chắn sẽ không dám nói mấy lời linh tinh đại loại như quay đầu gì gì nữa.



“Ngươi miệng nói không bức ta, ngươi vốn biết rõ ta lo lắng, ngươi biết rõ như vậy, ngược lại còn làm cho ta không thể bỏ xuống được, lại còn làm ta lo sợ như thế……” Vệ Minh Khê nói không được nữa, nàng vừa nghĩ đến hành động không muốn sống của Dung Vũ Ca, tâm lập tức khủng hoảng.



Nhìn nhãn thần Dung Vũ Ca lúc đó u oán như thế, nàng vì sao lại tin lời Dung Vũ Ca? Dung Vũ Ca tuy miệng nói không ép, nhưng hành vi lại đem mình ép không còn đường thối lui .



“Lúc ấy nàng đi rồi, ta cảm giác tâm như tro tàn, nhân gian không còn gì luyến tiếc, Lăng giang lại gần như vậy, người ta không biết sao liền nhảy vào……” Thanh âm Dung Vũ Ca, theo sự chú mục của Vệ Minh Khê, càng ngày càng nhỏ lại.



“Dung Vũ Ca, lần sau không cho phép làm thương tổn chính mình như vậy, khiến ta khổ sở!” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng ra lệnh.



“Nàng về sau cũng không được nói hối hận nữa, nàng phải biết những lời này giằng xé tâm can ta, làm lòng ta đau đớn đến thế nào. Nếu nàng thật sự không cần ta, vậy cứ để ta chết đi!” Dung Vũ Ca nghiêm túc nói.



“Dung Vũ Ca, chúng ta sẽ xuống địa ngục thôi!” Vệ Minh Khê thở dài.



“Ta không sợ, chỉ cần đời này được cùng nàng ở chung một chỗ, bất cứ cái gì ta cũng không quản !” Dung Vũ Ca kiên định nói, cái gì lễ giáo luân thường đạo lý? Tất cả toàn thứ vớ vẩn!



Nhưng mà ta sợ, Vệ Minh Khê không dám đem suy nghĩ trong lòng nói ra, “Uống canh đi, nhiễm phong hàn sẽ không tốt.” Vệ Minh Khê cầm thìa nhẹ nhàng khuấy, thổi một chút cho đỡ nóng rồi múc một thìa đưa lên miệng Dung Vũ Ca.




Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, nét tươi cười dần dần nở trên khuôn mặt. Nếu có thể đổi lấy nhu tình của Vệ Minh Khê như giờ phút này thì dù có nhảy xuống Lăng giang mười lần đi chăng nữa, nàng cũng nguyện ý, bất quá lần sau đổi thành tháng sáu thì tốt hơn, tháng ba nước sông thật đúng là rất lạnh. Nghĩ đến thôi mà Dung Vũ Ca đã muốn rùng mình.



Dung Vũ Ca hé cái miệng nhỏ nhắn, đem khương thang nuốt xuống, sau đó mặt mày nhăn nhó đến mức không thể nhăn hơn.



“Sao vậy? Có phải nóng quá không?” Vệ Minh Khê hớp thử một ngụm, đâu có nóng.



“Khó uống quá à……” Dung Vũ Ca làm nũng nói.



“Ai kêu ngươi nhảy, tự tìm khổ, đáng đời!” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói, một chút cũng không đồng tình với nữ nhân cố ý làm mình khổ sở này, nhưng vẫn cầm lấy chén đường bên cạnh, thả hai viên vào khuấy.



“Người ta không uống đâu, ngoại trừ Chỉ nhi mớm cho ta……” Dung Vũ Ca đùa giỡn, lại nổi lên tính tình đại tiểu thư.



“Ngoan, đừng ngang bướng, đem chén khương thang này uống hết đi!” Vệ Minh Khê vốn tính nhẫn nại dụ dỗ nói, chẳng lẽ thực sự bắt mình mớm cho nàng sao?



“Chỉ nhi dùng môi của mình chứa canh rồi mớm cho người ta đi, người ta khốn khổ như vậy là do Chỉ nhi làm hại……” Dung Vũ Ca không e lệ đưa ra yêu cầu vô lý, còn làm cho người ta phải đỏ mặt không thôi.



“Đừng hồ nháo!” Vệ Minh Khê gương mặt ửng đỏ, đưa cho nàng ba phân vải thôi, nàng lập tức muốn luôn một phường nhuộm. Dung Vũ Ca là loại nữ nhân được voi đòi tiên mà.



“Chỉ nhi, thật sự rất khó uống mà……” Dung Vũ Ca mặt mày nhăn nhó khổ sở, giống như một tiểu hài tử bốc đồng, kéo kéo tay áo Vệ Minh Khê, thiếu chút nữa đem khương thang trong tay Vệ Minh Khê đánh đổ, chính là không muốn uống thứ khương thang khó ngửi kia !



“Chỉ nhi……” Dung Vũ Ca chu chu cái miệng, trong mắt tràn đầy bất mãn cùng u oán. Vệ Minh Khê đột nhiên ghé sát lại, gần đến mức làm cho Dung Vũ Ca tim đập rộn ràng. Rốt cục dưới ánh mắt vô cùng chờ mong của Dung Vũ Ca, nàng cũng được như ý nguyện, được Vệ Minh Khê chủ động đặt đôi môi lên làn môi của mình. Một miệng chứa đầy khương thang thông qua lưỡi cùng môi truyền lại, nhất loạt trôi xuống bụng Dung Vũ Ca trong nháy mắt.



Nhìn Dung Vũ Ca cười giống như đứa ngốc, Vệ Minh Khê thấy chiêu này quả thật so với vừa rồi dụ dỗ nàng uống canh hiệu quả hơn nhiều, liền trực tiếp hớp thêm mấy ngụm, môi chạm môi mớm cho Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca cũng vô cùng phối hợp nuốt hết. Lặp đi lặp lại vài lần, một chén khương thang lớn, uống hết một giọt cũng không chừa. Dung Vũ Ca còn chưa thoả mãn, đưa lưỡi liếm vành môi, thật dễ uống, tình yêu của mẫu hậu chính là được truyền tới như thế a……



Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca liếm nhẹ cánh môi hồng đỏ thắm, mặt lại đỏ lên, lập tức đứng dậy: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta trở về phòng ……” Vệ Minh Khê đang muốn đứng lên lại bị Dung Vũ Ca từ phía sau bất ngờ ôm lấy, Vệ Minh Khê lúc này mới phát hiện, y phục trên người Dung Vũ Ca bởi vì vừa rồi ướt đẫm phải thay ra nên giờ nàng không hề mặc một chút gì cả.



“Bây giờ tháng ba, nước Lăng giang rất lạnh. Chỉ nhi, lưu lại với người ta, người ta lạnh lắm……” Dung Vũ Ca giả bộ đáng thương tiếp tục làm nũng.