Cung Khuynh

Chương 119: Phát hiện của Mộ Ca




Dù sao thì hai người vẫn còn ở bên bờ dục trì nên cũng không thể quá ư phóng túng bản thân, Vệ Minh Khê giữ lại bàn tay vẫn không chịu an phận của Dung Vũ Ca lại, khẽ nói: “Vũ Ca, nơi này không được đâu…”, chợt nghĩ đến việc vừa rồi mình cùng Dung Vũ Ca hành sự ngay tại bờ thềm này thì cảm thấy vô cùng thẹn thùng.



“Chỉ nhi muốn chạy đi đâu thế? Ta chỉ muốn ôm Chỉ nhi xuống hồ cùng tắm rửa thôi mà…” Dung Vũ Ca tinh nghịch nháy mắt với Vệ Minh Khê, còn làm ra vẻ vô tội nói. Việc Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu cùng nhau “thảo luận” tại bờ dục trì vài canh giờ dù sao mà nói thì vẫn có vài phần kỳ quái, nên nếu không phải dè chừng lời ra tiếng vào, thật tình nàng muốn Vệ Minh Khê thêm vài lần nữa, lòng chỉ thầm hận sao không thể đem Vệ Minh Khê, nữ nhân này ăn sạch sẽ mới cam lòng.



Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca giễu cợt thì có chút giận hờn, khẽ đẩy Dung Vũ Ca ra khỏi người mình, nhưng Dung Vũ Ca nào để cho Vệ Minh Khê đắc thủ, ngược lại càng ôm chặt lấy nàng vào lòng, còn nghiêm túc nói: “Chỉ nhi, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”



“Không, không bao giờ.” Vệ Minh Khê cảm giác được hơi ấm từ cơ thể Dung Vũ Ca, từ từ dúi đầu vào cổ nàng rồi khẽ thì thầm vào tai Dung Vũ Ca, vòng tay ôm lấy nàng lại càng thêm khít khao.



Sống mũi Dung Vũ Ca chợt cay cay, cứ tưởng rằng bản thân mình đang nằm mơ, lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, không biết đã bao nhiêu đêm nàng nằm mộng, mơ thấy mình rúc vào lòng Vệ Minh Khê, giống như bây giờ vậy, nhưng khi bất chợt tỉnh lại sẽ tự tát mình một cái, cũng không biết bao nhiêu đêm nàng phải cố kìm nén nỗi xúc động ùa về, tự nói với mình rằng không thể quay đầu lại, nàng sẽ không bao giờ nói cho Vệ Minh Khê biết mình đã trải qua những năm tháng vất vả ấy như thế nào. Tuy nàng biết vô số lần trong lòng mình đã sớm tha thứ cho Vệ Minh Khê, nhưng tự tôn vốn không cho phép nàng dễ dàng làm như vậy, nên thật ra đến giờ phút này, Dung Vũ Ca mới chính thức tha thứ cho Vệ Minh Khê, chỉ có Vệ Minh Khê mới có thể đem đến cho nàng khoái hoạt cùng rung động khôn cùng.



Từ năm sáu tuổi khi ở ven hồ nhìn thấy bạch y nữ tử ấy, nàng đã không thể khắc chế được nỗi rung động trong lòng, cũng không biết rằng mười hai năm tình cảm đó sẽ khiến nàng dành trọn tình yêu cả đời nàng cho người ấy, và nàng cũng biết sẽ không có ai trên đời này yêu Vệ Minh Khê hơn nàng cả.



Do vậy Dung Vũ Ca không hề nhắc lại chuyện cũ, chỉ yên lặng ôm Vệ Minh Khê, rồi bế nàng bước vào thuỷ trì, tỉ mỉ thay Vệ Minh Khê tắm rửa, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên từng tấc da thịt, không hề có một tia dục vọng nào, tựa như một nghi thức thần thánh nào đó, như thể thứ mình đang chạm đến là thần vật vậy.



Thân thể xích loã của Vệ Minh Khê tựa vào thân thể xích loã của Dung Vũ Ca, mặc cho Dung Vũ Ca lẳng lặng tắm rửa cho nàng, trong lòng có cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, xúc động tưởng chừng rơi lệ. Vâng, chỉ một chút nữa thôi, chút nữa thôi mình sẽ đánh mất con người này, nếu như không giữ được nàng, nhất định mình sẽ là mẹ goá con côi sống nốt quãng đời còn lại, báo hối cả đời.



Dung Vũ Ca nhẹ nhàng chải từng sợi tóc lẫn lộn sợi trắng sợi đen của Vệ Minh Khê, nào còn thấy suối tóc nhung huyền của sáu năm về trước, trái tim Dung Vũ Ca bất chợt đau nhói, tuy mẫu thân lớn hơn Vệ Minh Khê nhiều tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa thấy sợi tóc bạc nào trên đầu người, vậy mà Vệ Minh Khê sao lại thế này?



“Nàng sao thế?” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca bất giác ngừng lại, nhẹ nhàng hỏi.



“Ta thấy tóc bạc…” Thanh âm Dung Vũ Ca rầu rĩ không vui, giống như những sợi tóc bạc ấy đang mọc trên đầu nàng vậy.





“Ngốc quá, ta đã ba mươi chín tuổi, cũng già rồi, qua vài năm nữa có lẽ Vũ Ca cũng sẽ ghét bỏ ta.” Vệ Minh Khê nghe vậy, khẽ sững sốt rồi thản nhiên cười nói, suốt đời nàng chưa từng để ý đến dung nhan của mình, cho tới bây giờ cũng không để ý đến, nhưng bởi vì yêu Dung Vũ Ca, nàng mới nhớ ra rằng hoá ra mình đã già.



“Nói bậy, mẫu thân ta cũng đã bốn mươi sáu tuổi rồi, vẫn còn trẻ mà, nàng mới ba mươi chín tuổi, làm sao già được?” Dung Vũ Ca khẽ nhướng mày, đột nhiên cảm thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu Vệ Minh Khê vô cùng chướng mắt, làm cho tâm tình nàng cũng theo thế mà không tốt, mấy năm nay có lẽ Vệ Minh Khê cũng không khá khẩm gì hơn nàng.



“Sự thật là ta lớn hơn nàng mười bốn tuổi, dù có làm thế nào thì ta cũng sẽ già trước nàng…” Vệ Minh Khê cảm khái nói, có lẽ chuyện nắm tay nhau đến răng long đầu bạc* cũng chỉ là một chuyện xa xỉ mà thôi.




*Nguyên văn: chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (1)



“Chỉ nhi sẽ không già đâu, ta sẽ không để Chỉ nhi già. Chỉ nhi cố nhịn đau, ta sẽ đem mấy sợi tóc bạc đáng ghét này nhổ xuống, sẽ không già đâu…” Dung Vũ Ca chọn mấy sợi, nhẹ nhàng nhổ ra.



“Ngốc, nó vẫn có thể mọc lại mà.” Tuy trên đầu truyền đến cảm giác tê dại, nhưng trong lòng Vệ Minh Khê lại vô cùng ngọt ngào, tuy không thể đoán được tương lai các nàng còn bao nhiêu thời gian, nhưng có giờ khắc hạnh phúc thế này thì với nàng đã rất đủ rồi!



“Ta nhất định không để cho Chỉ nhi già đi!” Dung Vũ Ca đem mấy sợi tóc bạc nhổ xuống từ trên đầu Vệ Minh Khê bỏ vào túi hương đeo bên hông buộc lại.



Khi Tĩnh Doanh cùng cung nữ bước vào thì Dung Vũ Ca đang chải đầu cho Vệ Minh Khê, mấy cung nữ nhìn thấy không hiểu rõ chỉ thầm nghĩ Dung Vũ Ca hiếu thuận, đích thân giúp Thái Hoàng Thái Hậu chải đầu, chỉ có Tĩnh Doanh là hiểu được ảo diệu trong đó.. Cảnh tượng này làm nàng nhớ đến khoảng thời gian nhiều năm về trước, Dung Vũ Ca cũng từng tận tâm chải đầu cho nương nương như thế, càng nhìn càng thấy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, khoảng cách của bao nhiêu năm trời bỗng chốc như tan biến không còn, chỉ khi giật mình nhìn lại, mới nhận ra hoá ra bánh xe thời gian đã trôi qua ngần ấy năm rồi…



Nhưng Tĩnh Doanh cũng hiểu, mấy năm ấy kì thật không ngắn chút nào, đối với nương nương mà nói, mấy năm ấy rất dài, tưởng chừng mỗi ngày đều dài như một năm. Thời gian qua nàng cũng chưa bao giờ thấy nương nương cười hạnh phúc đến vậy, đúng vậy, cho dù trong quá khứ các nàng có nhiều thương tổn đến thế nào, thì cũng chỉ có Dung Vũ Ca mới có thể mang lại hạnh phúc cho Vệ Minh Khê, chỉ mong sao từ nay các nàng có thể mãi mãi hạnh phúc như thế.



Sau lần đó, tình cảm thân thiết của nhiều năm trước hầu như đã trở lại, Dung Vũ Ca càng thêm quấn quít Vệ Minh Khê, mà Vệ Minh Khê đối với Dung Vũ Ca lại càng thêm sủng ái, sự bất an và gượng gạo giữa hai nàng cũng dần dần tan biến. Do vậy, thái độ của Dung Vũ Ca với Cao Mộ Ca cũng cải thiện không ít, nhưng cũng đừng hy vọng Dung Vũ Ca có thể đối xử tốt với Cao Mộ Ca hơn nữa.




Cái gọi là cải thiện chính là hiện tại Dung Vũ Ca không còn chủ động khiêu khích hay khi dễ Cao Mộ Ca, mỗi khi có thời gian Dung Vũ Ca đều ở lì bên người Vệ Minh Khê, hoàn toàn tước đoạt thời gian Cao Mộ Ca ở cùng Vệ Minh Khê như trước đó. Bởi vậy Cao Mộ Ca càng ngày càng chướng mắt Dung Vũ Ca, từ sau khi nữ nhân này trở về, hoàng tổ mẫu thương nàng còn nhiều hơn thương mình, trong lòng Mộ Ca vô cùng bất bình.



***



Rốt cuộc một ngày kia, chính xác là sau nhiều ngày Cao Mộ Ca không thể gặp được Vệ Minh Khê, liền tức giận xông thẳng vào Phượng Tường điện, không ngờ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê y quan không chỉnh tề đang ôm nhau, dù Cao Mộ Ca còn nhỏ tuổi nhưng cũng cảm thấy được điểm quái dị trong đó.



“Hai người đang làm cái gì đó?” Cao Mộ Ca hỏi.



Vệ Minh Khê xấu hổ vô cùng, vẻ mặt đỏ bừng, sao Tĩnh Doanh lại để Cao Mộ Ca vào đây chứ? Tình cảnh lúc đó làm cho Vệ Minh Khê chỉ muốn ngay lập tức đào một cái hố để chui vào thôi, Dung Vũ Ca phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng kéo tấm chăn lên che lấy thân thể Vệ Minh Khê, vì Vệ Minh Khê hiện tại đại khái chỉ muốn vùi mặt vào đâu đó chết dí thôi.



“Ngươi nghĩ chúng ta đang làm gì?” Dung Vũ Ca hỏi ngược lại Cao Mộ Ca, nàng biết nha đầu này trưởng thành rất sớm, vậy thôi cứ thuận thế thành chương để nha đầu này biết sớm một chút, tránh để sau này nàng bị dạy cho một đống lễ giáo luân lý thì ngày sau càng khó chấp nhận được tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê, không chừng lại làm cho tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê gợn sóng.


————o0o————–



(1) : Trong bài Kích cổ (Đánh trống) – Bội Phong – Kinh Thi:



Tử sinh khế khoát.

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ.

Dữ tử giai lão.


Hu ta khoát hề.

Bất ngã hoạt hề.

Hu ta tuân hề.

Bất ngã thân hề.



Dịch:



Tử sinh cách trở đôi nơi,

Cùng em anh đã nặng lời từ xưa.

Đôi ta những nguyện cùng già,

Cầm tay thủa ấy, bây giờ chưa quên.

Nhưng:

Cùng nhau thôi đã cách xa,

Sống đâu còn đến thân ta hỡi mình.

Thề xưa còn đó rành rành,

Nay thôi anh đã phụ tình cùng em.



Người đi quân dịch này nhớ gia đình, kể lại lúc mới lập gia đình, đã hẹn ước với vợ, chết sống hay xa cách cũng không bỏ nhau, lại nắm tay vợ mà hẹn nhau sống đến già.