Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 101




Edit: Bình Tiệp dư

Beta: Huệ Hoàng hậu

Vào tháng ba, bốn cô nương được chọn vào cung. Vì họ phụng lệnh nhập cung nên các quy tắc khá khác biệt so với tiền lệ. Người có địa vị cao nhất được phong làm Dung hoa chính tứ phẩm, thấp nhất thì được phong chính lục phẩm Tuyên nghi, khiến rất nhiều tần phi ghen tị.

Ngày thứ hai sau khi vào cung, đầu tiên họ đến Tê Phượng cung bái kiến ​​Hoàng hậu, sau đó đi Hoài Cẩn cung diện kiến ​​Nhu Quý phi. Cố Thanh Sương nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi.

Lúc còn xuân sắc, hiếm khi nàng có suy nghĩ như vậy. Nhưng ở tuổi hai mươi sáu, đã sinh hai đứa con, nàng không thể so được với những cô nương mười sáu mười bảy tuổi.

Nàng cảm thấy xúc động, cũng không che giấu mà nói ra. Liễu Dung hoa, người có phân vị cao nhất, là đường muội của Liễu Nhạn. Nghe người nhà nói nàng đã che chở cho tỷ tỷ của mình, tỏ ra thân cận hơn một chút, cười nói: "Nương nương nói gì thế ạ? Thần thiếp chỉ vừa vào cung, dù cho có trẻ tuổi hơn nhưng lại không biết nhiều quy củ, tính tình cũng còn xốc nổi. Nương nương vào cung đã lâu, ung dung hoa quý, đoan trang trầm ổn, nên nhìn có vẻ đứng tuổi mà thôi. Còn nếu nói tuổi già sức yếu, thật sự không phải."

"Miệng của ngươi." Cố Thanh Sương nhìn nàng ta mà cười, "Nói nhiều lời tốt như vậy thì đi khen A Nhạn đi, nàng ta nhất định rất thích nghe."

"Tỷ tỷ luôn cho rằng thần thiếp nói nhiều, thần thiếp không dám quấy rầy." Liễu Dung hoa cười cười, Vân Thục nhân bên cạnh cũng cười: "Dung hoa tỷ tỷ nói đúng, Quý phi nương nương không nên nghĩ như vậy. Vẻ đẹp của nương nương, ai ai trong cung đều biết, tuổi trẻ làm sao mà sánh được? Ngược lại, có người tuy tuổi còn trẻ nhưng lại thích gây sự, đến khi Thánh thượng nổi giận, trẻ tuổi cỡ nào cũng vô ích."

Những lời này có chút gai góc, khiến không khí cả điện trở nên lạnh toát.

Ba người còn lại hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn sắc mặt của Cố Thanh Sương. Ngoài việc sợ hãi, bọn họ cũng muốn biết thái độ của Quý phi đối với Trung cung.

Gương mặt của Quý phi trở nên lạnh lùng, nàng hờ hững nâng chén sứ trong tay lên, nói: "Ra ngoài quỳ."

Sắc mặt Vân Thục nhân cứng đờ, kinh hãi quỳ xuống: "Nương nương thứ tội!"

Cố Thanh Sương cũng không tỏ ra hòa hoãn, thản nhiên uống một ngụm trà. Đôi mắt của Vân Thục nghi ngấn lệ, cầu cứu Liễu Dung hoa: "Tỷ tỷ..."

Vân gia và Lưu gia có quan hệ thông gia, Nhị ca của Vân Thục nhân và Đại tỷ của Liễu Dung hoa kết hôn với nhau. Nhưng hoàn cảnh của hai nhà khá khác nhau, nhà họ Liễu chấp thuận cuộc hôn nhân này vì họ coi trọng sự siêng năng của Nhị lang nhà họ Vân.

Rốt cuộc, gả thì cũng đã gả rồi.

Liễu Dung hoa không muốn nhiều lời với nàng ta, ánh mắt trách cứ nói: "Tự nghe xem chính ngươi đã nói lời ngu xuẩn gì rồi? Nhanh lên!"

Vân Thục nhân nước mắt giàn giụa, nàng ta không dám hỏi nữa, cúi đầu hành lễ, lui ra ngoài điện.

Cố Thanh Sương đặt chén trà xuống: "Các ngươi nghe cho kỹ lời bổn cung nói."

Sắc mặt ba người còn lại khẽ biến, đứng dậy, quỳ xuống nghe lời dạy dỗ.

"Bổn cung vừa mới được phong Quý phi, A Nhạn vừa được thăng thành Liễu Chiêu viện, đây là lúc lục cung đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Các ngươi đều liên quan ít nhiều đến nhà họ Liễu, nếu bổn cung và nàng ta xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng sẽ không có trái ngọt mà ăn đâu."

Vẻ mặt cả ba trở nên căng thẳng, không dám nhướng mi.

"Cho nên, thường ngày khi nói chuyện hay hành động, trong lòng các ngươi phải hiểu rõ." Nàng nói, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua từng khuôn mặt, "Bằng không, nếu đắc tội Thái hậu, bổn cung sẽ không thể che chở các ngươi."

Ba người nín thở: "Thần thiếp xin ghi nhớ."

Cố Thanh Sương nhàn nhạt nói "Ừm", và ra lệnh cho Vệ Bẩm: "Cho người trông coi, hết một nén nhang mới cho Vân thị đứng dậy."

Ba người đang quỳ bên dưới đều rùng mình.

Trên thực tế, nàng làm chuyện này không phải để cho họ thấy. Bọn họ cũng không đáng để nàng tốn nhiều thời gian như vậy.

Nàng làm cho Thái hậu thấy.

Quyền lực trong tay nàng càng lớn, Thái hậu càng sợ hãi. Trung cung càng bấp bênh, Thái hậu càng gai mắt với nàng. Bây giờ nàng là người gần Hậu vị nhất, cũng là người cận kề nguy hiểm nhất. Nếu nàng mất chừng mực, Thái hậu có thể sẽ phế truất nàng trước khi đến bước cuối cùng.

Ngoài ra còn để cho triều thần thấy.

Những phi tần vừa mắt quần thần thì thường xuất thân từ danh gia vọng tộc, hoặc là vô cùng đức hạnh, có thể làm hình mẫu cho hậu cung.

Vế trước nàng không thể tự định đoạt, nhưng nàng vẫn có thể biểu hiện một chút cho vế sau.

Hoàng hậu càng bị người trong cung đàm tiếu, nàng càng phải tỏ ra cung kính. Đây không phải là lúc dựa vào sủng ái mà kiêu ngạo.

Vân Thục nhân chỉ là tình cờ xuất hiện trước mắt nàng mà thôi.

Hành động này đã lan truyền trong cung. Sáng hôm sau, Thái hậu đưa hai món ăn vặt nàng yêu thích đến. Phần thưởng này không lớn nhưng lại có vẻ tình cảm, đủ để lục cung biết được Thái hậu đã tán thành việc Quý phi cầm quyền.

Hai ngày sau, sự việc được lan xa hơn, Liễu gia cũng biết thời biết thế, khen ngợi nàng trong buổi triều sớm.

Ngày thứ ba, Cố Thanh Sương nghe thấy việc Vân Thục nhân không biết làm sao lại chọc giận Đoan Chiêu viện, làm nàng ta sai cung nhân vả vào miệng, sau đó áp giải Vân Thục nhân đi Cung Chính ti thưởng gậy.

Bỏ qua chuyện thưởng gậy, vả miệng là một sự sỉ nhục lớn đối với một cung tần. Cố Thanh Sương cau mày nói với A Thi: "Đi tìm hiểu thử xem, chuyện rốt cuộc như thế nào."

Liễu Nhạn hiếm khi phát hỏa như thế.

A Thi còn chưa kịp lên tiếng, chưa kịp rời đi, thái giám đang trực ngoài cung đã bước vào: "Nương nương, Đoan Chiêu viện đến rồi."

Cố Thanh Sương hơi giật mình, nhưng sau đó cười nói: "Được, để nàng đi vào."

Tìm hiểu làm gì? Hỏi trực tiếp thì tốt hơn.

Không bao lâu sau khi Liễu Nhạn bước vào điện, cung nhân liền bưng trà tiến vào. Cố Thanh Sương nhìn nàng ta chằm chằm không chớp mắt: "Sao vậy? Vừa được phong thành Chiêu viện, tính khí cũng dữ dội hơn rồi?"

"Ta đang tức giận, tỷ tỷ đừng có giễu cợt ta." Liễu Nhạn nhìn nàng thở dài, "Vân thị này, suy nghĩ nông cạn, nhưng rất có ý tứ. Ngày đó tỷ tỷ trừng phạt nàng ta, khiến nàng ta ghi hận. Rồi nàng ta chạy đến chỗ của muội, muốn xúi giục ta trở mặt với tỷ tỷ."

Cố Thanh Sương buồn cười: "Thật có dũng khí."

"Thật là ngu xuẩn." Liễu Nhạn lắc đầu, "Ta đã thông báo sự tình cho gia tộc, gia tộc ta sẽ siết chặt Vân gia hơn, tỷ tỷ yên tâm."

"Ngươi sợ ta hoài nghi ngươi." Cố Thanh Sương đâm thẳng vào nàng ta.

Liễu Nhạn khẽ cau mày, đôi mắt rũ xuống rồi im lặng.

"Sẽ không. Đã nghi thì không dùng, đã dùng thì không nghi. Lâu như vậy, nếu như ta không thể tin tưởng ngươi hoặc Liễu gia, ta đã rút khỏi từ trước đó rồi."

Đọc sách chăm chỉ thì cũng sáng suốt. Lúc ban đầu khi nàng mới kết liên minh với Liễu gia cũng không tin tưởng lắm. Sau khi đọc qua nhiều sách thì tự gỡ bỏ được rất nhiều ngăn cách.

Đương nhiên, không phải vì trong sách đã viết: "Đã nghi thì không dùng, đã dùng thì không nghi", mà là nàng đã từ từ ngẫm ra được: cho dù là thế gia thì cũng sẽ có tính toán khác nhau.

Thi gia đang ở thời kỳ đỉnh cao, liên tiếp vài vị Hoàng đế đều chảy trong người dòng máu Thi gia. Gia tộc như thế sẽ không mưu phản, không soán quyền mà chỉ hi vọng rằng vị Hoàng đế kế tiếp vẫn do nữ nhi Thi gia sinh ra, thậm chí điều đó còn chẳng thể xem là "có dã tâm".

Về phần Liễu gia, dù cũng là mấy đời trâm anh, nhưng vẫn kém xa Thi gia.

Muốn được hùng mạnh như Thi gia, điều mà Liễu gia có thể trông đợi bây giờ không phải là con gái họ có thể sinh được Hoàng tử.

Mà là công phò tá Hoàng đế.

Hơn nữa, dù là Liễu Nhạn hay bốn vị mới tiến cung, khả năng sinh hạ được Hoàng tử đều không nhiều.

Vài tháng trôi qua, Hoàng đế ngã bệnh vào cuối thu. Lúc đầu chỉ là mất ngủ, hay mộng mị, Thái y nói là do mùa thu hanh khô, rồi kê đơn thuốc để bình phục sức khỏe.

Quá trình điều dưỡng kéo dài mấy tháng. Ngay cả mùa thu cũng đã qua, mùa đông khắc nghiệt sắp kết thúc, vậy mà tình trạng của Hoàng đế vẫn chưa tốt lên, ngược lại thường xuyên cảm thấy tim đập nhanh, thỉnh thoảng toát mồ hôi lạnh.

May mắn thay, ngoài điều này thì không có bất thường khác.

Tình trạng này kéo dài suốt ba năm trời, lúc đầu quần thần rất lo lắng, nhưng dần dần cũng quen.

Chỉ là trong hậu cung, chúng tần phi đều có thể cảm giác rõ ràng được số lần Hoàng đế lật thẻ càng ngày càng ít.

Vậy là trong ba năm, hậu cung chỉ có thêm một công chúa nữa.

Qua mấy ngày cuối năm, Tứ Hoàng tử Dư Diệu sẽ được sáu tuổi.

Theo quy định trong cung, bọn trẻ có thể nghỉ đến hết Nguyên tiêu mới đi học. Mấy ngày nay, Dư Diệu cũng chơi đùa rất vui vẻ. Đến mùng sáu, Cố Thanh Sương vừa mới thức dậy, liền nghe Dư Hiện ở bên ngoài quát mắng: "Đứng lại! Đệ đi đâu, lộn xộn cái gì? Nhãi ranh! Ta không quản được đệ phải không?"

Cách mắng này, nghe là biết đang mắng đệ đệ.

Sau đó nghe thấy tiếng Tịnh Hi cười khúc khích. Dĩ nhiên, tâm tình Dư Diệu trở nên không tốt, gắt gỏng: "Cười cái gì chứ?"

"Tứ ca nghe Tam ca đi." Tịnh Hi từ dưới mái hiên chạy tới, nắm lấy tay hắn, "Tiểu Hi viết chữ cùng ca ca nhé!"

Nghe câu này, khuôn mặt của Dư Diệu đỏ bừng. Hắn biết mình là đích tử, lại hơn Tịnh Hi một tuổi nên khi bị tiểu cô nương dỗ dành như thế này liền cảm thấy xấu hổ.

Dư Diệu liền ngoan ngoãn theo Dư Hiển về phòng rồi chăm chú luyện thư pháp dưới sự trông coi của Dư Hiển. Cố Thanh Sương nhìn xuyên qua giấy dán cửa sổ, cảm thấy thú vị, liền nói với A Thi: "Ngươi đi kể cho Hoàng hậu nương nương nghe đi."

Lại phân phó với Vệ Bẩm: "Nói với Dư Hiển, đừng có kèm cặp Dư Diệu quá mức. Tết còn chưa hết, hãy để nó được chơi nhiều hơn một chút, chỉ cần luyện ba trang chữ và đọc một chương văn là được.

Hai người nhận lệnh rời đi, Cố Thanh Sương cầm sách lên, đọc từng trang một.

Thời gian trôi thật nhanh, thoắt một cái đã hơn mười năm, cũng đến lúc Thẩm Hi phải gả chồng. Thúc thúc Thẩm Thư đã làm đến Viện phán Thái y viện và đã cưới vợ vài năm trước, hai vợ chồng đã dốc lòng chuẩn bị một phần của hồi môn hậu hĩnh cho nàng ấy. Cố Thanh Sương cũng dự định chuẩn bị một phần riêng, không uổng tình cảm mấy năm qua.

Đến trưa, Hoàng đế đến Hoài Cẩn cung dùng bữa, ba đứa trẻ cũng đến bên cạnh. Dư Diệu gắp thức ăn cho phụ hoàng, rồi lại ngoan ngoãn gắp một đũa cho ca ca.

Thấy vậy, Dư Hiển gõ vào trán nó: "Bớt làm chuyện vô ích đi, văn chương cần đọc hay chữ cần luyện thì một phần cũng khôngb ớt. Đệ đừng cố giở trò gian lận."

Dư Diệu mím môi im lặng.

Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Cố Thanh Sương, khiến nàng cảm thấy có chút phức tạp.

Khoảng hai ba năm trước, nàng hỏi Dư Hiển rằng nó có muốn làm Hoàng đế không. Dư Hiển suy nghĩ hai ngày và nói với nàng rằng, muốn thì cũng có muốn, nhưng nếu vì vậy mà huynh đệ tương tàn, vậy thì để Tứ đệ kế vị sẽ tốt hơn.

"Còn nếu thật sự đấu với nhau, chưa chắc con sẽ thắng!" Dư Hiển nói.

Sau đó, Cố Thanh Sương nói với hắn: "Nếu như con muốn, mẫu phi đồng ý vì con mà tranh giành. Nhưng nếu con không muốn thì phải suy nghĩ kỹ, vì không thể đổi ý. Sau này, con làm gì trước mặt Tứ đệ cũng phải suy nghĩ kỹ, vừa phải có uy nghi của ca ca, vừa phải cho nó thấy con thật lòng yêu thương nó, đừng lộ ra tính toán gì hết. Con là một đứa trẻ thông minh, mẫu phi tin con sẽ có thể giải quyết ổn thỏa."

Kể từ ngày đó, Dư Hiển đặc biệt chú ý đến bài tập của Dư Diệu.

Hoàng đế nhìn hai huynh đệ bọn họ, cười mà không nói lời nào. Hắn húp một ngụm canh, đột nhiên cau mày, đưa tay lên ấn huyệt thái dương.

"Hoàng thượng?" Cố Thanh Sương có chút giật mình. Hoàng đế ấn ấn một lát, thần sắc dần dịu xuống.

Hắn lắc đầu: "Không có gì, gần đây chỉ hơi nhức đầu thôi."