Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Cùng Kẻ Thù Thành Thân - Chương 67




“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phù Ly buông tay, nhìn Khương Nhan nói, “Đây không phải là trình độ thật sự của nàng.”

Ong bướm vàng đang ở trên cành cây vo ve, Khương Nhan lại chỉ cười lắc đầu, nhẹ tênh đáp: “Chỉ cần có thể vào thi đình, thi hội dù hạng nhất hay hạng năm mươi bảy lại có gì khác biệt chứ?”

Trực giác cảm thấy chuyện này có ẩn tình, Phù Ly lo lắng trong những ngày thi kia, nàng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó, trầm ngâm một lúc, hỏi: “Phải chăng có kẻ cố ý làm khó nàng?” Thấy Khương Nhan không nói, ánh mắt hắn chợt lạnh, quả quyết xoay người nói, “Ta đến Hàn Lâm Viện mượn bài thi của nàng đối chiếu.”

“Ôi, Phù Ly!” Khương Nhan nhanh chóng kéo lấy cổ tay hắn, thấp giọng chặn lại nói, “Bài thi không có vấn đề, là vấn đề của ta.”

Người Phù Ly khựng lại, chậm rãi xoay người.

“Lúc thi tứ thư ngũ kinh, ta vừa khéo ngã bệnh, nên trận thi đầu làm không tốt.” Biết Phù Ly lo cho mình, Khương Nhan chỉ đành cười càng sáng lạn hơn, đưa tay kéo người hắn đối diện người mình, dựa vào lòng hắn, nghe nhịp tim trầm ổn, hữu lực của hắn, an ủi, “May mà chỉ là một màng hư kinh thôi, ta vẫn có tên trên bảng.”

Rõ ràng người thi không tốt là nàng, lại đổi thành bản thân được an ủi, Phù Ly càng thêm đau lòng, nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại ngã bệnh?”

“Đại phu nói là vất vả thành bệnh, phỏng chừng là nhiều ngày liên tục ngủ không đủ giấc.” Khương Nhan hàm hồ nói một nửa, giọng vùi trong lòng hắn lộ ra chút rầu rĩ, giống như đang làm nũng.

Dây đàn trong lòng Phù Ly thoáng thả lỏng, ôm lấy Khương Nhan nói: “Ta lo lắng không phải thứ hạng của nàng mà là sợ có người nhân cơ hội động tay động chân, khiến nàng phải chịu uất ức.”

“Ta biết.” Khương Nhan nói, “Không sao đâu, chàng yên tâm đi.”

Hai người lặng lẽ ôm nhau, mặc cho hoa trên cành rơi lả tả, phủ đầy vai, điểm xuyến cả người toàn cánh hoa đào mềm mại.

Lần này hội nguyên là một cử nhân hơn ba mươi tuổi của phủ Thuận Thiên, thành tích tốt nhất trong phủ Ứng Thiên lại thuộc về Trình Ôn đứng hạng ba, còn lại là Lý Huyền hạng thứ mười sáu, hạng mười chín, hai mươi ba, bốn mươi mốt đều xuất thân từ Quốc Tử Giám, người còn lại là Khương Nhan hạng năm mươi bảy, sau Khương Nhan còn có sáu người khác, không biết vì sao Ngụy Kinh Hồng tài học trước giờ luôn rất ổn lại rớt bảng rồi.

Trong bảng cống sĩ, trước nay đều sẽ đích thân đến bái tạ ân sư, cho dù là đường đi xa xôi không thể gặp được thì cũng sẽ gửi một bức thư về báo tin mừng. Lúc Khương Nhan quay về sảnh Bác Sĩ của Quốc Tử Giám, Sầm tư nghiệp và Tuân tư nghiệp đang chất vấn Ngụy Kinh Hồng.

Sầm tư nghiệp sắc mặt xanh đen, trừng mắt nhìn Ngụy Kinh Hồng tay cầm quạt giấy, trưng ra dáng vẻ bất cần, hận sắt không rèn thành thép nói: “Vốn cho rằng với năng lực của ngươi, ít nhiều cũng có thể làm một tiến sĩ, nào ngờ ngươi cư nhiên đến cổng của thi đình cũng không vào nỗi, lão phu làm sao đối mặt với Ngụy ngự sử đây?”

Giọng Sầm tư nghiệp vừa dứt, Tuân tư nghiệp lại tiếp lời, “Bài thi của ngươi, bọn ta đã đến Hàn Lâm Viện đối chiếu rồi, năng lực văn chương không giống thường ngày, hẳn là không dốc hết lòng, cố ý rớt bảng.”

Sầm tư nghiệp quát: “Nói! Tại sao lại như thế?”

“Hai vị tư nghiệp xin chớ nóng giận! Năm nay người trúng cử trong Quốc Tử Giám khá nhiều, cũng không thiếu gì một mình học trò. Hơn nữa, phụ thân, huynh trưởng và đại bá trong nhà học trò đều làm quan viên trên triều, học trò thật sự không có lòng muốn tiếp tục đi xem náo nhiệt nữa.” Đối mặt với gương mặt đen như đít nồi của Sầm tư nghiệp, Ngụy Kinh Hồng một chút cũng không sợ, vẫn cười khanh khách nói, “Ước nguyện bình sinh của học trò là làm một kẻ sống trong phú quý nhàn hạ là được.”

Tục ngữ nói ‘Giơ tay không đánh kẻ mặt cười’, Sầm tư nghiệp tức cả nửa ngày, cuối cùng chỉ giơ tay chỉ ngoài cổng, lạnh giọng nói, “Ra ngoài!”

Ngụy Kinh Hồng cầu còn không được, lập tức chắp tay cáo lui, cặp mắt hoa đào cong cong, bước ra ngoài cửa liền bắt gặp Khương Nhan bước đến.

Ngụy Kinh Hồng phe phẩy phiến quạt, trên mặt quạt ghi rõ hai chữ ‘Dĩ hôn’*, cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng trúng tuyển!”

(*Đã đính hôn)

Tầm mắt Khương Nhan rơi trên mặt quạt của hắn, lập tức sững sờ, xem ra hôn sự của hai kẻ ‘Kinh Hồng Giẫm Tuyết’ đã đến gần rồi, liền gật đầu đáp: “Cùng vui, cùng vui.”

Lướt qua Ngụy Kinh Hồng, Khương Nhan bước vào sảnh Bác Sĩ, hành lễ dâng trà với hai vị tư nghiệp, báo tin vui. Cho dù thi cử không tốt đối với nàng mà nói cũng chẳng phải là tin tốt gì, nhưng ít nhất, Tuân tư nghiệp cũng không trách cứ việc nàng tuột hạng, ngược lại an ủi: “Đời người vẫn là sẽ xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, ngươi không cần hoảng loạn, chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi đình ngày mốt.”

Sầm tư nghiệp vẫn vì chuyện của Ngụy Kinh Hồng mà tức giận, hồi lâu mới thở dài, dịu giọng nói với Khương Nhan: “Quyển ghi chép ’Thời sự sách luận’ của đề thi đình trong hai mươi năm nay đã được cất giữ trong Điển Tịch lâu, ngươi theo các sư huynh sư đệ cùng đi lấy nghiên cứu, thi đình năm nay độ khó sẽ tương đương với mọi năm, đọc nhiều nghĩ nhiều sẽ hữu ích.”



Trong lòng Khương Nhan có lại tự tin, cúi đầu đáp ‘Vâng’.

Tuân tư nghiệp lại bổ sung: “Từ Thái Thường Tự nghe ngóng được thiên tượng ngày thi đình, hẳn là trời trong xanh, ngày xuân ấm áp, nên để cho các thí sinh thi ở ngoài trời, sau khi cầm đề thi ngươi nhân lúc mặt trời vẫn chưa nắng gắt thì mau viết, đến giữa trưa, nắng gắt, tư duy sẽ không được thông suốt.”

Khương Nhan gật đầu nghe theo.

Đến Điển Tịch lâu, lúc giở ra thời sự sách luận thi đình của những năm trước, Khương Nhan liền đọc bài sách luận của trạng nguyên mười tám năm trước Khương Uẩn Xuyên.

Khương Uẩn Xuyên chính là phụ thân của Khương Nhan, nay là tri huyện huyện Ninh Dương.

Phảng phất hương mực, giọng văn trong giấy không kiêu không nịnh, trật tự rõ ràng, nhìn thấy văn chương khí phách hăng hái của cha năm đó, cảm xúc trong lòng Khương Nhan trào dâng, nhiệt huyết sôi trào, lòng tin trong lòng càng kiên định hơn vài phần.

Mùng một tháng ba, ngày thi hội, thí sinh vào trường thi.

Hồng Lư Tự sớm đã chuẩn bị xong đề thi, Quang Lộc Tự ở trước điện sắp xếp trăm chiếc bàn, lại để quan viên lễ bộ dẫn thí sinh vào trường thi chờ đợi. Giờ tỵ, đại học sĩ Hàn Lâm Viện cùng với quan giám khảo cùng vây quanh hoàng đế quanh năm bệnh tật cùng với thái tử vào trong trường thi, lễ bộ đốt pháo, các thí sinh quỳ bái thiên tự, tự ngồi vào chỗ mình.

Bàn của Khương Nhan ở dãy thứ ba, bàn thứ hai từ dưới đến lên, là một vị trí không quá bắt mắt. Vừa ngồi xuống, liền có quan chấp sự cầm quyển trục tuyên bố đề sách luận năm nay, thi về phần giải thích sự thay đổi pháp luật của các triều đại.

Từ nhỏ Khương Nhan liền thích nghe kể chuyện, cho nên trong các tập kinh sử, đặc biệt là ‘sử’ của các triều đại ẩn chứa càng nhiều thay đổi càng là thế mạnh của nàng, lại vì vụ án của Nguyễn Ngọc không có cửa giải oan, nên nàng càng nghiên cứu nhiều thêm về pháp luật của các triều đại, vì vậy đề thi lần này đối với nàng mà nói chính là đơn giản đến mức hạ bút thành văn.

Đơn giản nhưng cũng nguy hiểm.

Các đời triều đại, đa phần quân vương đều thích thái tình giả tạo, nếu viết ca công tụng đức chính là hành vi an toàn nhưng lại thiếu đi ý mới; nếu viết lời lẽ đanh thép sắt bén, tuy mới mẻ nhưng cũng rất dễ dàng chọc giận thiên tử...

Phải viết thế nào, đó chính là một vấn đề.

Mặt trời dần dần lên, bóng cây che trên đỉnh đầu dần dần lui đi, ánh nắng ấm áp bao phủ cả người. Khương Nhan tập trung tinh thần, ngẩng đầu nhìn về hướng cổng điện, hoàng đế vẫn là dáng vẻ ốm yếu, ngồi trên long ỷ nhắm mắt ngủ gật, không quá phấn chấn. Theo tính cách và sức khỏe của hoàng đế, thi đình cũng chẳng qua là cuộc thi mà thôi, bài thi của thí sinh đa phần sẽ do các đại học sĩ chấm...

Nghĩ như thế, Khương Nhan hít sâu một hơi, nhắm mắt, lúc mở mắt, nàng đã định ra chủ đề trong lòng, đưa bút chấm mực, nắng tháng ba rơi lên nét bút đầu tiên.

Bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời lặn về tây, ngưng bút nộp bài.

Khảo quan thu từng bài đưa đến chỗ quan niêm phong lại tên của thí sinh, kiểm tra xong từng bài thi không có dấu hiệu đặc biệt, liền đưa đến điện Văn Hoa để quan giám khảo đọc duyệt, xếp hạng.

Mà tất cả trình tự rườm rà này đều không liên quan đến Khương Nhan.

Từ lúc vào Quốc Tử Giám đến nay, đã trải qua ba mùa xuân thu. Cách ngày Nguyễn Ngọc xảy ra chuyện đến khi kết thúc thi đình lại là chín tháng trôi qua.

Học tập ba năm, chín tháng khổ đọc, nàng cuối cùng cũng đi xong thời khác khó khăn nhất trong đời người, dây đàn kéo căng trong lòng đến giờ được nới lỏng, nhưng lại không quá vui mừng, mà chỉ cảm thấy vô cùng bình yên, cả người thoải mái.

Một khắc kia bước ra ngoài cổng cung, ánh chiều tà vừa khéo khuất sau dãy núi, ánh nắng bên chân trời tựa như phượng hoàng lửa sải cánh bay về núi tây. Cánh chim mỏi bay thấp, phủ Ứng Thiên san sát nhau phủ dưới một lớp xanh mực của tia nắng chiều chạng vạng còn sót lại, yên tĩnh mà nguy nga.

Ngoài cổng Chính Dương, Phù Ly sớm đã chờ ở đó. Màu xanh khiến bóng hắn kéo dài thật dài trên mặt đất, tựa như một thanh kiếm sắc bén.

Không biết bắt đầu từ khi nào, điều Khương Nhan muốn nhìn thấy nhất chính là bóng lưng lẳng lặng chờ đợi của hắn.



Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng thoáng ngẩn người, sau đó bước chân lập tức càng lúc càng nhau, cuối cùng chuyển thành chạy bước nhỏ đến trước mặt hắn, áo bào hạnh trắng viền đen của thí sinh phấp phới theo gió, bay bay như tiên.

Phù Ly vẫn luôn cho rằng y phục của văn nhân sĩ tử rườm rà vướng víu, nhưng khoác lên người Khương Nhan, lại tạo ra một cảm giác tuấn tú phiêu dật, không nhiễm bụi trần, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Đang nghĩ ngợi, Khương Nhan đứng trước mặt hắn, sau lưng phản chiếu hoàng thành nguy nga, trang nghiêm, hơi thở hơi loạn, cười nói: “Ta muốn ăn bánh su, muốn đến Vọng Nguyệt lâu ngắm hải đăng, muốn uống rượu đến khi trời sáng!”

Hoa hạnh bên đường rơi lả tả, chim tước lướt qua, đậu trên một cành hoa mai.

Phù Ly nhìn mong đợi cùng nhẹ nhõm trong mắt nàng, bất giác ôn hòa, khẽ cong môi nói: “Được, ta đi cùng nàng.”

Cảnh đêm đêm nay rất đẹp, trên Vọng Nguyệt lâu, sao trời buông xuống, ngân hà mênh mông dường như giơ tay lên liền có thể chạm đến. Khương Nhan dựa vào lan can ngắm nhìn, mặc cho gió đêm mang theo hương hoa, hương rượu thổi ập đến, nàng cầm một vò rượu nhỏ uống một ngụm, bỗng nghiêng đầu hỏi: “Phù Ly, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

Phù Ly dựa lên lan can ngắm nhìn hải đăng uốn lượn đằng xa, gương mặt nghiêng hoàn mỹ, không hề nghĩ ngợi đáp: “Ba năm lẻ một tháng.”

“Ba năm.” Khương Nhan cười, chống cằm nói, “Ba năm trước, ta chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ cùng gia hỏa lạnh lùng kiêu căng như chàng ở bên nhau.”

Phù Ly cong môi, từ tốn nói: “Ba năm trước ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ thỏa hiệp hôn ước, cùng một ‘hồng nhan họa thủy’ như nàng ở bên nhau.”

Khương Nhan cười đến hai vai run lên, vờ thở dài nói: “Tạo hóa trêu ngươi thật.”

“Là giai ngẫu trời tác thành.” Phù Ly thấp giọng sửa lại câu nàng.

Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn, Khương Nhan cầm vò rượu nhìn hắn một cái, lại nhìn thêm cái nữa, kiềm lòng không đậu hỏi: “Tiểu Phù đại nhân, chàng nhìn ta làm gì?”

Phù Ly nhìn nàng một lúc, bỗng lùi về sau một bước, đứng vào trong góc tối của Vọng Nguyệt lâu, khẽ nâng cằm ra hiệu: “Lại đây.”

Không biết hắn muốn giở trò gì, Khương Nhan hồ nghi bước đến: “Chàng muốn làm gì?”

Lời còn chưa nói xong, Phù Ly liền kéo nàng đứng dưới mái hiên u tối, cúi người hôn lên môi nàng.

Nền đêm như mực, tinh hà lưu chuyển, mười dặm phủ Ứng Thiên đèn đuốc rực rỡ. Náo nhiệt trên đường vẫn chưa tan, mà trên lầu cao không người, ai cũng không thể phát hiện trong bóng tối có một đôi tình nhân đang lẳng lặng ôm nhau, trao nhau nụ hôn thoang thoảng mùi hoa hạnh.

Nụ hôn triền miên, lúc rời ra, đôi mắt Phù Ly sâu thẳm như biển. Hắn nói, “Khương Nhan, ta dẫn nàng đến một nơi.”

Nửa canh giờ sau, trong tiệm may trên phố Đông, Khương Nhan mặc một chiếc áo vạt tỳ bà, màu hoa tùng thêu nhánh hoa bạc, phối cùng váy lụa gấp nếp màu thạch lựu bước ra.

Mái tóc dài được nàng xõa xuống, chỉ vấn búi tóc tròn nhỏ đơn giản trên đầu, để mặt mộc, mà làn da lại trắng nõn, đôi môi đỏ thắm. Lâu rồi không mặc váy của cô nương, Khương Nhan có chút không quen, đứng tại chỗ xoay vòng, váy lụa bồng bềnh xòe ra như đóa hoa sen chớm nở, làm nổi bật nụ cười vạn phần diễm lệ của nàng.

Khương Nhan hỏi: “Đang yên đang lành, mua xiêm y cho ta làm gì?”

“Nàng khoác y phục nam tử đi cùng ta, rất nhiều bất tiện.” Phù Ly kiềm lòng không đậu tiến lên một bước nắm lấy tay nàng, thấp giọng bộc bạch mong ước của mình, “Mặc kệ sau này thế nào, ít nhất đêm nay, ta muốn nắm tay ‘họa thủy’ của ta rêu rao khắp phố.”

Nói rồi, hắn lộ ra ý cười hiếm hoi, tựa như băng tuyết tan chảy, tuyên bố chủ quyền bằng cách đan chặt bàn tay nàng không hề kiêng kỵ mà kéo Khương Nhan bước vào dòng người qua lại trong chợ đêm.

Trăng sáng trên trời, khói lửa nhân gian, câu lan ngói tứ, tỳ bà không ngừng, tiếng trống không dứt, một cẩm y công tử khoác võ bào kéo lấy tay của thiếu nữ váy đỏ, tùy ý lướt qua náo nhiệt phồn hoa nghìn năm như một này.

Đêm nay không có cẩm y vệ, cũng chẳng có nữ sinh, không có chém giết, chẳng có công danh, không có nguy hiểm, chẳng có oan khuất... Điều duy nhất tồn tại, chỉ là tay nắm chặt tay, ý cười như xuân của đôi tình nhân trẻ.