Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 48: Ngoại truyện : Niên Khởi




Ta lớn lên sống an nhiên, cuộc đời đại khái tốt đẹp.

Nương ta khó sinh qua đời, ta là trưởng nữ của Niên phủ. Ngoại trừ đích mẫu, nương của ta là di nương duy nhất trong nhà. Phụ thân làm quan, ta lớn lên trong gia cảnh yên ấm.

Trong nhà nhân khẩu đơn giản, tiểu muội do đích mẫu sinh ngoan ngoãn hiếu động, tam đệ am hiểu lễ nghĩa, trong nhà ai cũng đối tốt với ta. Nhưng ta không thích kiêu ngạo, biết thân biết phận mà sống.

Ta có một vị khuê mật, tên Triều Thanh Diên. Lúc nhỏ nhà ta và Triều gia rất thân thiết, ta cùng đích mẫu thường xuyên qua lại nhà nàng.

Thấy sự hà khắc của đích mẫu nhà bên, ta thầm nhủ rằng số mình may mắn. Đích mẫu của ta đối ta như hài tử ruột thịt, dường như bù đắp cho ta tất cả mất mát trong lòng.

Lớn một chút, ta thỉnh thoảng ôm lá trà của Vân Nam, trèo tường đến Dư Thi Các. Triều Thanh Diên rất thích trốn ở chỗ này, vì nơi này có hình bóng của tiểu nương nàng ấy.

Hôm nay cũng như mọi lần, ta đem theo lá trà và bánh điểm tâm, nghịch ngợm trèo tường tìm khuê mật. Có một chuyện mà phụ mẫu không biết, thật ra ta rất hiếu động, ta trèo tường nhảy nhót tinh nghịch, là một mặt chỉ có Triều Thanh Diên mới biết.

Triều Thanh Diên thấy ta đem theo điểm tâm ngon trứ danh của Cửu Tân Quán, liền không nhịn được mà ngưỡng mộ:"A Khởi lại được Niên phu nhân dẫn ra ngoài à?"

Ta không nói nhiều về chuyện trong nhà, sợ Thanh Diên nghe thấy sẽ thương tâm. Cùng là thứ nữ nhưng cuộc đời hai ta khác biệt hoàn toàn.

"Điểm tâm rất ngon, mẫu thân dặn ta đem qua cho ngươi một phần. Thanh Diên, gần đây ngươi gầy đi rồi."

Nghe nói vì Thanh Diên thể hiện mình xuất sắc, bị đích mẫu và Triều Thanh Bích ghi hận. Mấy ngày nay nàng ấy ăn uống kham khổ, sống không dễ dàng gì.

Nhưng trong đôi mắt của nàng ấy chứa đầy ánh sáng hy vọng, Thanh Diên nói với ta, nàng ấy muốn tòng quân.

Hậu trạch Triều phủ không phải nơi của nàng, nàng thích núi non hùng vĩ, ngựa hí ầm trời. Thì ra một người khi có khát khao hy vọng, chính là dáng vẻ kia. Ta cũng muốn bước ra khỏi bốn bức tường, nhưng không có nhiều can đảm.

Ta ủng hộ nàng, hai ta cùng cười rộ lên trong sân việc. Ta mong nàng ấy sải cánh bay xa, đem khát vọng chinh phục cuộc đời, khát vọng của mọi nữ tử trên thế gian.

Triều Thanh Diên ngẩng nhìn trời cao xanh mươn mướt, có lẽ trong lòng đã có dự tính riêng.

Một ngày khác ta lại đến, Thanh Diên thấp thỏm nói cho ta biết. Triều tướng quân muốn gả nàng ấy đi, gả cho một tên thất phu.

Trong lòng ta chấn động, Triều Thanh Diên nắm tay ta, mong ta giúp nàng bỏ trốn. Ta đồng ý, hẹn mấy ngày nữa sẽ ở cửa sau Triều phủ đợi nàng. Ta mang theo số bạc vụn mà ta dành dụm cùng một con ngựa tốt lấy từ chỗ Đình Tê, đợi Triều Thanh Diên rất lâu.

Lúc nàng ấy đến, trên mặt có vết bầm tím, ta đã đoán được điểm nghi hoặc. Ánh mắt Thanh Diên buồn bã, nói nàng ấy sắp gả đến Đông cung.

Thái tử uống say, đi nhầm viện tử. Triều Thanh Diên gả thay cho muội muội, làm trắc phi nương nương.

Thanh Diên ôm lấy ta, nước mắt lưng tròng:"A Khởi, thay ta sống một cuộc đời tự tại."

Sau đó Thanh Diên gả đi, ta rất lâu không nghe ngóng được gì từ nàng ấy. Thỉnh thoảng trong cung truyền ra tin thịnh sủng thất sủng, ta ở trạch viện chỉ nghe ngóng phong khanh.

Lúc ta gặp lại, Thanh Diên đã thành hoàng hậu, nàng sống yên ấm hạnh phúc, trong lòng ta mới bớt lo nhiều. Chúng ta nhìn nhau, mừng mừng tủi tủi.

Thanh Diên hỏi ta, trong lòng đã có ai chưa? Ta ngượng ngùng lắc đầu, thật ra trong lòng ta có một cái tên.

Thanh Diên không biết, lúc nàng tiến cung ta đã cùng mẫu thân về nhà ngoại một chuyến. Nhà ngoại mẫu thân không thích ta, nói ta là thứ nữ quá phận, chiếm hết ưu thế của Niên Thường.

Thật ra, tiểu nương của ta là lương thiếp mà đích mẫu đón về. Gia cảnh tiểu nương bần hàn, bất quá mới đi làm thiếp, lúc còn tại thế đối với đích mẫu tôn kính hiền lành nên đích mẫu luôn coi bà như tỷ muội mà đối đãi.

Trong lời của lão phu nhân bên ngoại, tiểu nương ta cứ như hồ ly tinh quấn người, khiến cho người ta chướng mắt. Đích mẫu ôm lấy ta che chở, nói lại với lão phu nhân:"Mẫu thân, A Khởi của con rất ngoan. Người đừng nói như thế nữa."

Sau đó liền kêu Niên Thường dẫn ta rời đi, dưới ánh mắt không hài lòng của thúc bá cô di, ta biết rằng ta là thứ nữ của di nương, không được người ta thích là lẽ bình thường.

Cũng may, đích mẫu của ta không như thế.

Niên Thường ham chơi, đi một chốc đã lạc trong dòng người ở phố thị Thanh Nguyên. Ta bơ vơ giữa dòng, hướng theo nơi nhộn nhịp nhất mà cất bước. Ta thực sự muốn một lần càn quấy, chỉ tiếc thân phận ta đã cản trở quá nhiều, ta không thể tùy hứng như người khác.

Mỗi bước đi của nữ tử, đều như đi trên băng mỏng. Không cẩn thận, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Nhưng có người nói với ta:"Nam nữ không khác biệt, khát vọng nơi chân trời tứ biển không phân biệt nam hay nữ."

Ta đã gặp hắn ở Thanh Nguyên, hắn là vương gia, ta là tiểu thư quan lại. Hắn nhận ra ta, gọi ta là A Khởi.

Hắn nói ra mong muốn của hắn nơi kinh thành, một lòng trung nghĩa ra sao. Kể cho ta nghe Tất Đác núi non hùng vĩ, sóng biển Ưu Hải cao đến hơn cái đầu người. Hắn kể, hắn đã đi khắp thiên hạ. Vẽ cho ta muôn vàn phong cảnh, ta và hắn như tri kỷ khó gặp.

Hắn, Chu Chính Thừa.

Ta nói ta chưa từng ra thế giới bên ngoài, cảnh vật nhân gian, mưa hoa ở thành Đông, đất mềm ở thung lũng Xu Lĩnh. Chu Chính Thừa nhìn đôi mắt long lanh của ta, chìm trong sông sâu biển rộng.

Hắn nói:"Sẽ có một ngày, nàng sẽ được nhìn thấy tất cả."

Bọn ta cùng nhau uống trà, cùng nhau trò chuyện.

Cho đến ngày ta hồi kinh, Chu Chính Thừa lưu luyến nhìn theo, hắn nói hắn phải trở về đất phong. Một ngày gần nhất, hắn mong có thể gặp lại ta.

Ta và hắn, có một đoạn tình cảm kín đáo như thế, không ai biết được.

Thật ra ta đã thầm mếm mộ hắn, nhưng ta là thứ nữ, hắn là vương gia. Thân phận của ta không xứng, chẳng muốn trèo cao làm phượng hoàng. Có lẽ hắn đối với ta chỉ như một bằng hữu, không xuất hiện chút tạp niệm nào.

Hồi kinh rồi ta lại sống cuộc đời bình đạm của ta, đích mẫu bàn đến chuyện hôn sự, trong lòng ta liền xuất hiện dáng vẻ của hắn.

Mỗi lần như thế, ta lại mắng chính mình ảo tưởng.

Đoạn thời gian này, ta đã có vài lần gặp hắn. Hắn hồi kinh, trợ lực cho hoàng thượng, làm một vương gia dưới một người trên vạn người. Chẳng hiểu sao từ lần ly biệt đó, ta và hắn cách xa vô cùng.

Có lẽ nam nữ hữu biệt, không giống như ở Thanh Nguyên. Bây giờ hai ta thân phận rõ ràng, nếu quá thân thiết sẽ khiến cho người ngoài đàm tiếu, thanh danh đôi bên tổn hại.

Vì chuyện từ hôn với Chu Chính Hoành, mấy năm qua ta vẫn chưa gả đi. Mỗi lần đích mẫu tìm một nhà xem mắt, là y như rằng có chuyện xảy ra, lâu dần dù ta là hồng nhân bên cạnh hoàng hậu thì vẫn mang danh "khó gả".

Một đêm hè.

Đích mẫu chải tóc cho ta, mắt mũi rưng rưng. Ta nói ta sẽ không gả ra ngoài, cả đời ăn chay niệm phật chăm sóc phụ mẫu, ta tin rằng tam đệ sẽ không chê ta phiền phức. Đích mẫu ta trách nhẹ:"Làm gì có nữ tử nào không gả đi? Mẫu thân chỉ sợ con bị chê cười."

"Con không sợ."

Thanh Diên sống viên mãn, trong nhà đang tính chuyện hôn sự cho muội muội. Niên Thường tính khí trẻ con, cuối cùng ầm ĩ một trận, muội ấy liền gả cho Hiển Châu quận công Hoắc Khánh.

Nhìn muội phu chững chạc khí khái, trông đáng tin cậy hơn nhiều. Có thể quản muội muội thật tốt. Tuy hắn có chút quá tuổi so với Niên Thường, nhưng ánh mắt hắn nhìn muội ấy chừa vô vàn nhu tình.

Mỗi lần muội muội giận dỗi, chu môi nói trượng phu không thương muội ấy nữa. Hoắc Khánh liền nhướng mày, hửm một tiếng êm tai:"Vi phu không thương nàng chỗ nào? Cái gì cũng cho nàng, bản thân ta cũng cho rồi."

Muội muội liền nhoẻn miệng cười, hai má đỏ ửng.

Ta bật cười, xem ra cuộc sống sau này sẽ tốt lắm.

...........................................

Tại Tư lại xảy ra bạo loạn, ta nghe phong phanh chuyện hắn dẫn binh xuất trận.

Ta nhịn không được, đeo mạng che mạng len lén đến nhìn hắn. Nhiều năm qua hắn thay đổi rất nhiều, dáng vẻ khí khái anh hùng, là đối tượng mà rất nhiều cô nương thầm mộng ước.

Hắn quay đầu, trùng hợp nhìn thấy ta trong đám đông. Không biết hắn có nhận ra ta không, nhưng hắn đã mỉm cười.

"Đợi ta."

Khẩu hình miệng của hắn, nói vậy.

Ba tháng sau, lúc hắn dẫn binh về kinh.

Ta lấy dũng khí hành lễ với hắn, chúc mừng hắn đại công cáo thành. Hắn bước xuống ngựa, nắm lấy tay ta đặt một nhánh hoa khô.

Hắn gãi đầu, vừa nói:"Vốn muốn cùng nàng xem mưa hoa, nhưng năm nay lại không rơi một cánh hoa nào. Ta đành leo lên đó hái một nhánh, mong nàng không chê bai."

Khóe môi ta nâng lên, giống như tìm được điểm sáng trong lòng.

Mọi người không hiểu vì sao Kỵ Miên vương lại đề thân một thứ nữ như ta, muốn phong ta làm vương phi. Bọn họ không biết giữa ta và hắn, có một đoạn tư tình nhỏ chẳng thể tiết lộ.

Hắn bày tỏ mến mộ ta đã lâu, vì chuyện trong kinh mà chẳng dám manh động. Nay Đại Chu thanh bình, hắn liền yên tâm thành gia lập thất.

Hắn muốn cùng ta, bạc đầu giai lão.

Thanh Diên rất kinh ngạc, nàng triệu ta vào cung, hỏi đông hỏi tây một trận. Nàng dặn Thượng Cung Cục chuẩn bị một bộ hỷ phục tinh xảo cho ta, nói rằng muốn ta xuất giá thật hoành tráng.

Ta được gả làm vương phi, trong kinh chẳng ai dám nói gì nữa. Nếu có người vô lý muốn đàm tiếu, Chu Chính Thừa sẽ có cách khiến kẻ đó câm miệng.

Hắn dặn ta không cần quan tâm những thứ đó, ngoan ngoãn đợi gả cho hắn mà thôi.

Trước ngày ta xuất giá, đích mẫu gọi ta đến viện dặn dò một phen. Đích mẫu lấy ra rất nhiều khế đất, còn có thôn trang hồi môn của bà, cho ta rất nhiều thứ quý giá, phỏng chừng còn nhiều hơn số hồi môn của Niên Thường. Bà vừa khóc vừa nói:"Ta thương con, con phải sống thật vui vẻ."

Viền mắt ta đỏ ửng, cuộc đời này của ta có rất nhiều may mắn. Phụ mẫu yêu thương ta, ta gả cho người mà ta yêu nhất.

"Mẫu thân, A Khởi sẽ sống tốt."

Mười dặm hồng trang, hỷ phục của ta tinh xảo lấp lánh. Ta ngồi trong kiệu hoa, nghe tiếng hắn nói bên cạnh:"A Khởi, cưới được nàng ta rất vui."

Lời nói cao hứng chứa đầy mong đợi, hắn giống như ta, đã yêu thầm đối phương suốt nhiều năm.

Ba năm tiếp theo, ta và hắn cùng nhau cưỡi ngựa rong ruổi khắp Đại Chu. Ngắm mưa hoa, giẫm trên đất mềm, hắn dẫn ta đến Tất Đác, cùng ta đi hết một ngàn bậc thang trên núi.

Cảnh đẹp phồn hoa, ta đã cùng hắn nhìn qua tất thảy.

Hắn nói nhỏ tới ta, hỏi ta có biết vì sao những năm kia xem mắt đều không thành? Ta bật cười, mắng hắn là lão hồ ly.

Rất nhiều năm sau này, đôi ta nắm chặt tay nhau. Nhìn một đàn ngoại nội tôn chạy nhảy trong sân viện, ta trẻ con hỏi hắn, liệu kiếp sau hắn có muốn ở bên ta nữa không?

Chu Chính Thừa bật cười, hắn không trả lời.

Nhưng bàn tay gân guốc hắn nắm chặt, hắn đã cho kết quả mà ta muốn. Một đời một kiếp một đôi người, kiếp sau cũng vậy.

Niên Khởi - Chu Chính Thừa.