Những người xung quanh dần xì xào bàn tán, bá quan văn võ lên tiếng mắng Chu Chính Hoành và bè phái của hắn. Hoàng thượng nhận lại di chiếu từ tay thừa tướng, cất vào hộp gấm.
Chu Chính Hoành không biết, chiếu chỉ truyền ngôi này đã được lập sau khi Thường An hoàng hậu hạ sinh thái tử.
Lúc đó thế lực Võ gia rất lớn, tân đế chưa vững căn cơ. Tân đế vì muốn Võ gia yên tâm phò trợ, hắn lập nhi tử vừa sinh không lâu của Võ thị làm thái tử, cùng lúc viết ra chiếu chỉ truyền ngôi cho Chu Chính Hàm. Chuyện chiếu chỉ đến cả Võ hoàng hậu cũng không biết, chỉ có Võ đại nhân giữ di chiếu, chừa đường lui cho hậu nhân.
Chu Chính Hàm nhướng mày:"Di chiếu đã coi xong. Hạ Vi, hôm nay trẫm muốn tính thù giết mẹ với bà."
Sắc mặt Chu Chính Hoành khẽ biến:"Chu Chính Hàm, tên súc sinh. Ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta, mẫu hậu ta không liên can đến chuyện này!"
Chu Chính Hàm cười giễu:"Không liên can? Chi bằng ngươi hỏi mẫu hậu ngươi đã từng làm gì? Từng làm gì để giết chết mẫu hậu ta vào năm đó?"
"Bà có muốn trẫm triệu lão cung nữ năm đó hầu hạ bên mẫu hậu, người đã từng nhận hối lộ từ ngươi?"
Đáy lòng thái hậu như rơi xuống vực thẳm, ở đây chỉ có bà và hoàng thượng hiểu đối phương nói gì.
Hạ thị nghiến răng, khóe mắt bà ta đỏ ửng, biết mình chẳng có đường lui, bà ta gào lên:"Phải. Ta mới là người có thù giết mẹ với ngươi. Ngươi muốn trả thù thì nhắm vào ai gia, ai gia trả mạng cho ngươi. Hoành nhi là do ta xúi giục nên mới tạo phản, muốn chém đầu ta thì cứ chém!"
Chu Chính Hoành sợ hãi:"Mẫu hậu!"
Hạ thái hậu đỏ mắt, đứng lên trước mặt Chu Chính Hàm:"Ngươi đuổi cùng giết tận, không phải chỉ là muốn ta thừa nhận chuyện năm đó thôi sao?"
Chu Chính Hàm hạ mắt, vẻ mặt không biến động gì:"Mẫu hậu ta là do bà giết?"
Hạ thái hậu đáp:"Phải."
Bá quan văn võ xung quanh xì xào, chuyện lớn như hại mạng người này khiến họ nhất thời không thể tin được. Hạ thái hậu cay đắng kể:"Từ khi ta tiến cung nhận thánh sủng, một bước lên làm quý phi đã có không ít người đem ta và bà ấy ra so sánh. Mẫu hậu ngươi tôn quý bao nhiêu thì nói ta ti tiện bấy nhiêu, mẫu hậu ngươi đức độ bao nhiêu thì nói ta hà khắc độc ác bấy nhiêu. Tiên đế yêu thương ta, nếu không phải bà ấy có Võ gia chống lưng, phượng vị kia nào đến lượt bà ta ngồi lên?"
"Ta mua chuộc cung nhân của Phượng Nguyên cung, lén lút bỏ thêm chút đồ vào thức ăn của bà ấy. Không phụ lòng ta, đêm đó bà ấy vì khó sinh, băng huyết qua đời. Thật không ngờ, công chúa trong bụng bà ta mạng lớn, kịp thời đến với nhân gian."
Chu Chính Thừa nghe kể, im lặng nãy giờ mới lên tiếng:"Cho nên bà không cam tâm?"
"Ai gia không cam tâm. Bà ta sinh một rồi lại sinh hai, sinh mấy tiểu nghiệt chủng các ngươi để tranh giành với con trai ta! Nếu không có bà ấy, ta có thể làm hoàng hậu, nhi tử của ta là thái tử! Làm gì có chỗ để hai đứa nghiệt chủng như ngươi chen vào?!"
Hạ thái hậu nước mắt rơi đầy mặt, quay đầu nhìn con trai đang ngỡ ngàng ngồi im một chỗ.
"Từ nhỏ Hoành nhi của ta xuất sắc hơn người, sao ai gia cam tâm để ngươi hết lần này đến lần khác chèn ép đè đầu cưỡi cổ? Hắn phải làm hoàng đế, tương lai phải đạp hai kẻ các ngươi dưới chân!"
Chu Chính Thừa nghe kể, đỏ hết cả mắt:"Mẫu hậu ta chưa từng làm hại đến bà."
Hạ thái hậu:"Do bà ta ngu ngốc. Ở hậu cung vốn không có tình người, bà ta còn định từ bi khoan dung sống qua ngày sao? Chẳng phải chính bà ta cũng ghen tị đến phát điên khi tiên đế chỉ sủng ái ta mà chẳng đến Phượng Nguyên cung lấy một lần?"
Chu Chính Thừa phát điên, lao về phía Hạ thị.
Một đao hạ xuống, Hạ thái hậu bị thanh gươm trên tay Chu Chính Thừa chém vào người, bà ta không kịp gào đau đớn đã ngã dưới đất, ôm vết thương đầy máu thở hổn hết. Hai mắt Chu Chính Hoành đỏ ngầu, muốn xông tới nhưng bị vệ binh đè dưới sàn:"A a, Chu Chính Hàm! Cẩu hoàng đế, ngươi muốn giết thì giết ta! Đừng động đến mẫu hậu ta!"
Hạ thái hậu ngã dưới đất, kinh sợ ôm vết thương trườn bò về phía sau. Bà dùng hết sức bò tới chỗ Chu Chính Thừa, ôm lấy hắn, dùng hết sức lực cuối cùng che chở cho đứa con của mình.
"Mẫu hậu..."
Hạ thị rơi nước mắt ôm lấy cổ hắn, thì thào đứt quãng:"Hoành nhi, mẫu hậu vô năng...là mẫu hậu không tốt."
Nếu bà có bản lĩnh hơn một chút, Hoành nhi sẽ không chịu khổ.
Chu Chính Thừa mặt lạnh đi đến, muốn cho đôi mẫu tử khốn kiếp này một đao. Chu Chính Hàm ngăn lại:"Đừng nên ra tay, sau này sẽ ảnh hưởng đến đệ. Chuyện này cứ để trẫm xử trí."
Chu Chính Thừa nghĩ đến mẫu hậu từng chết dưới tay bà ta, hận thù dâng trào, dù biết hoàng huynh sẽ không bỏ qua cho bà ấy nhưng hắn thực sự muốn tự tay giết bà tử này.
"Hoàng huynh mới không nên ra tay, đệ giết bà ta cùng lắm chỉ mang danh độc ác. Hoàng huynh ra tay sẽ bị người đời gọi là hôn quân bất nhân bất nghĩa. Thù giết mẹ chúng ta không thể bỏ qua, hoàng huynh đã gánh vác quá nhiều, huynh lại sắp có hài tử, đừng để bàn tay dính máu. Chút chuyện còn lại hãy để đệ tận hiếu với mẫu hậu quá cố của chúng ta."
Chu Chính Thừa không để hắn cản thêm, dưới ánh nhìn của quân thần và phản tặc. Một dao đâm chết Hạ thái hậu, Hạ thái hậu chỉ kịp trăn trối gọi tên Chu Chính Hoành, sau đó trực tiếp tắt thở.
Khắp điện không phát ra âm thanh nào, tiếp theo đó Chu Chính Hoành tựa như phát điên, gào lớn gọi mẫu hậu hắn. Tiếng kêu của Chu Chính Hoành chỉ ồn ào một lúc, sau đó giống như bong bóng bị xì hết hơi, dần chỉ còn tiếng im lặng, hắn gục trên xác của Hạ thị im lặng không phát ra âm thanh nào.
Hắn đã sụp đổ.
Cả điện nín thở không phát ra tiếng, Chu Chính Thừa quét mắt về phía bọn họ:"Các ngươi cũng thấy đấy, là bổn vương chính tay giết chết hai kẻ phản tặc này. Sau này muốn nói gì, muốn đàm tiếu câu nào cứ đổ lên đầu bổn vương. Hoàng thượng anh minh, bình định nước nhà, dẹp loạn phản tặc. Nếu sau này có kẻ hai lòng, bổn vương cũng sẽ giống như hôm nay, một đao giết chết các người!"
Trung thần quỳ rạp, lập tức hành lễ:"Hoàng thượng vạn tuế."
Chu Chính Hoành bị vệ binh kéo lên, hắn đỏ mắt ôm chặt lấy xác của Hạ thái hậu:"Buông ta ra! Lũ khốn các người, buông ra!"
Một mình hắn không chống lại sức của vệ binh, hắn nhìn người ta lôi xác mẫu hậu như lôi một con chuột chết. Chu Chính Hàm lệnh người giam hắn vào ngục trước, những người nên xử trí thì xử trí, người nào nên tru di thì tru di, cứ theo việc mà định tội.
Chu Chính Thừa rời khỏi chính điện, lúc hoàng thượng xử trí tàn dư còn lại.
Sau cùng chỉ còn lại một tội thần là Triều Thanh Nghị quỳ ở chính điện, hắn nhìn lên hoàng thượng, có lẽ không còn bàng hoàng như lúc bị bắt. Dù sao cũng là một võ tướng, sao có thể sụp đổ dễ dàng?
"Trẫm tha ngươi tội chết."
Triều Thanh Nghị giật mình, hắn tưởng mình nghe lầm. Tiếp theo sau đó, Chu Chính Hàm để Triệu công công tuyên chỉ.
Nội dung chiếu chỉ đơn giản, Triều Thanh Diên nay mang long thai, thêm cho nàng mấy câu tốt đẹp, cuối cùng vào nội dung chính, phong Triều Thanh Diên làm hoàng hậu.
Triều thần xì xầm một lúc, có người phản đối, có người không dám hó hé câu nào.
Sau cuộc tạo phản bất thành, chỉ có Triều gia lành lặn bước ra.
Chu Chính Hàm nói với Triều Thanh Nghị:"Trẫm tha cho Triều gia tội chết không phải vì nể tình gì ở ngươi. Hoàng hậu tương lai không thể không có nhà mẹ, giữ Triều gia lại lót đường cho nàng, trẫm thấy đáng."
Triều Thanh Nghị tái xanh mặt mũi.
Triều Thanh Nghị làm gì dễ dàng được rời khỏi hoàng cung sau đó, hắn bị giam vào ngục cùng Chu Chính Hoành. Cho đến hoàng thượng đón Thanh Diên trở lại cung, nàng mới biết chuyện bản thân vừa mới được phong hoàng hậu.
"Chàng có thể không cần nể tình ta."
Chu Chính Hàm dựa vào giường, ôm Triều Thanh Diên trong lòng, bàn tay vuốt bụng nàng chậm rãi:"Thanh Diên."
Ngữ điệu của Chu Chính Hàm rất nghiêm túc, khiến Triều Thanh Diên bất giác quay đầu. Nàng dường như nhận ra câu nói vừa rồi của mình thật kỳ lạ, làm gì có nữ nhi nào muốn nhà mẹ bị xử tội?
"Thiếp..."
Chu Chính Hàm vuốt tóc Triều Thanh Diên:"Trẫm biết nàng hận Triều gia, nhưng hoàng hậu không thể không có nhà mẹ."
Nghe Chu Chính Hàm nói ra lời trong lòng, nàng vô cùng kinh ngạc. Triều Thanh Diên bối rối cúi đầu, hắn nói:"Trẫm từng có một giấc mơ rất nặng nề. Trong giấc mơ của trẫm, Chu Chính Hoành tạo phản thành công, trẫm chết dưới tay hắn."
"Không những khiến người xung quanh bị liên lụy, còn chứng kiến con cái bị Chu Chính Hoành giết thảm. Trong giấc mơ trẫm nhìn thấy nàng vì trẫm trả thù bao nhiêu, nhìn thấy nàng vì trẫm làm bao nhiêu chuyện. Sau khi trả thù xong, nàng kết liễu chính mình, đi theo trẫm."
Đáy lòng Triều Thanh Diên đau nhói, lời hắn kể kéo nàng về hồi ức đau thương. Nàng rơi nước mắt ôm mặt:"Ta, ta không biết chàng cũng..."
Chu Chính Hàm hôn lên trán nàng:"Thanh Diên."
Hôn cả những giọt nước mắt vụng về rơi xuống, Chu Chính Hàm vuốt ve trái tim đang run rẩy của nàng:"Phu thê chúng ta coi như mơ cùng một ác mộng. Hiện giờ đã tỉnh giấc, ta cùng nàng xây dựng tương lai tốt đẹp."
Chả trách Chu Chính Hàm đột nhiên thay đổi, hắn không cần nàng nhắc nhở cũng xử trí thật tốt phản tặc bên cạnh. Triều Thanh Diên vừa vui mừng, vừa thấy muốn khóc.
Triều Thanh Diên xụi lơ nằm trong lòng hắn, mi mắt nàng sưng tấy.
"Ta kể cho chàng nghe, chuyện vì sao ta hận Triều gia đến thế."