Ngã vào một thùng nước ấm, sương trắng bốc lên, như tầng tầng mây mưa phô thiên địa cái ập đến.
Ta lại thêm nước lạnh vào, thử thử độ ấm rồi lui lại mấy bước, nhìn về phía bình phong.
“Đông Phương, nước đã chuẩn bị xong.”
Trên bình phong họa nước chảy mây bay, mặt sau có bóng dáng mơ hồ giật giật, giọng nói khàn khàn lộ ra.
“… Ừ.”
Đông Phương đưa lưng về phía ta đi ra. Hai cánh tay y hơi hơi buông trước người, thân thể bất giác nghiêng về phía trước, y thực gầy thực gầy, xoay người như vậy khiến cho xương sống phía sau lưng y đột đi ra, cả người có vẻ yếu ớt dị thường. Ta nhìn y, trong lòng rất khó chịu, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Ta nghĩ đến trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy thân thể Đông Phương, tình hình không khác bây giờ là mấy. Khi đó, ta là một tiểu thị vệ ngây ngốc, may mắn được đi theo giáo chủ đã vui vẻ đến cái đuôi nhếch lên trời. Ta liều mạng lấy lòng Đông Phương, bởi vì ta thực sợ hãi, ta sợ lần thứ hai trở về cái viện nhỏ tạp dịch kia, bị đủ loại người hô đến gọi đi, bị người nhục mạ. So ra, ngày được ở bên cạnh Đông Phương tốt đẹp như một giấc mộng dài.
Ta vốn không biết giáo chủ nghe đồn là lãnh khốc này đáng sợ bao nhiêu, tuy y thường xuyên nghiêm mặt, nhưng sẽ an tĩnh mà nghe ta nói, ánh mắt của y thực lạnh, lúc gọi tên ta thì lại rất mềm nhẹ, ngẫu nhiên y sẽ cười với ta, còn tặng ta đồ vật, cặp mắt thanh nhuận như nước chưa bao giờ khinh thường ta, khi đó ta thường xuyên vì có thể giành được chiếm được một nụ cười mỉm hoặc một ánh mắt của y mà lòng tràn đầy vui mừng, buổi tối đắp chăn ngủ cũng có thể cười toe tóe ngây ngô.
Ta khi đó, sùng kính Đông Phương Bất Bại từ nội tâm, ta nóng bỏng truy đuổi y, toàn tâm đều tính toán vì y, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tình cảm thuần túy đơn giản, đơn thuần đến mức chỉ cần hai chữ là có thể khái quát —— khát khao.
Ngươi đã từng khát khao một người hay chưa?
Người này có được tất cả mọi thứ ngươi không có—— thanh danh, địa vị, tài phú, võ công của y cao cường, vạn người thần phục, tất cả mọi người sợ y, kính y, mà một người như vậy liền đứng ở nơi ngươi vừa nhìn lên là có thể thấy được, mỗi một chỗ trên người y đều khiến ngươi khát vọng vạn phần, rồi lại vô pháp có được.
Ta chưa từng nghĩ tình cảm này dừng ở trong mắt Đông Phương sẽ biến dạng, nhưng bây giờ ta hồi tưởng lại cũng không khỏi hoài nghi —— bởi vì trong trí nhớ ta nhìn càng giống một thiếu niên đang lâm vào mối tình đầu hơn ai khác, thậm chí ta còn nhớ rõ khi đó có người hỏi ta sao cả ngày cứ cười ngây ngô, có phải đã thích cô nương nào rồi hay không? Nhưng ai cũng không biết, trong mắt ta chưa bao giờ có cô nương nào, tất cả đều là Đông Phương.
Ngày đó, lần đầu tiên Đông Phương ở trong phòng tắm rửa, giống như hôm nay, y ở sau bình phong thoát hết quần áo, ngồi vào bồn tắm. Sau đó hắn y nói với ta đang ở bên ngoài chờ, để ta giúp y lấy quần áo.
Ta hoàn toàn, chưa bao giờ nghĩ vì sao Đông Phương lại đột nhiên tắm rửa trong phòng, cũng chưa bao giờ nghĩ vì sao y lại quên lấy quần áo tắm rửa. Ta chỉ như dĩ vãng, vô cùng vui vẻ mà chạy tới làm việc cho y.
Lúc ta ôm quần áo đi vào, ta nhìn thấy chính là, Đông Phương trần như nhộng.
Ta không biết khi đó y ôm tâm tình quyết tuyệt thế nào, lúc ta đi vào thì sửng sốt, bởi vì thân cao xấp xỉ, đầu tiên ta nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của y, sau đó tầm mắt xẹt qua ngực, cuối cùng mới dừng ở hai vết sẹo dữ tợn dưới hạ thân không được trọn vẹn của y.
Trong đầu có tiếng ầm ầm vang lên, ta ngốc ở nơi đó.
Đông Phương Bất Bại ở trong mắt ta vẫn luôn là một người hoàn mỹ, y sạch sẽ như băng tuyết trên đỉnh núi Côn Lôn vĩnh viễn không hòa tan, y là vị thần cao nhất ta cung phụng trong lòng, ta không rõ sao trên người y lại có chỗ không trọn vẹn như vậy.
Ta không biết lúc ấy ánh mắt của ta kinh ngạc, khủng hoảng, khó có thể tin bao nhiêu, ta chỉ biết dưới ánh nhìn chăm chú của mình, mặt Đông Phương dần dần trắng bệch, cuối cùng y vung chưởng, ra sức đánh ta ra ngoài cửa, cửa cũng tùy theo đóng lại.
Trước khi hai cánh cửa khắc hoa to lớn khép kín, ta nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của y.
Rốt cục ta ý thức được, ta thương tổn y.
Rất nhiều ngày sao, y đều không thấy bóng dáng, y không trở về nội viện nữa. Một mình ta ở trong phòng của y, ngẩn người nhìn sàn nhà, nền đất rõ ràng đã nhìn không thấy dấu vết nước vẩy đầy ngày đó, nhưng trước mắt ta lại xuất hiện một mảng đất ẩm ướt sẫm màu, như nước mắt cực kỳ bi ai.
Mỗi ngày ta đều quét tước phòng cho y, phơi nắng chăn đến ấm áp xoã tung, ở phòng bếp làm tốt đồ ăn, vẫn luôn hầm ở trong nồi, sau đó ngồi ở bên bàn thắp đèn chờ, mệt đến đầu gục lên gục xuống vẫn chống không ngủ.
Ước chừng hơn mười ngày sau, ta chờ được Đông Phương uống say đến không còn biết gì, y lắc lắc lắc lắc mà ôm một vò rượu lớn, một cước đá văng cửa làm ta sợ tới mức đầu đập vào mặt bàn, thiếu chút nữa bị ngọn đèn thiêu cháy lông mày.
Ta vội vàng nghênh đón dìu y, ánh mắt Đông Phương mông lung mà nhìn ta thật lâu, cuối cùng nhận ra ta, giọng nói khàn khàn hỏi: “Liên đệ?” Trước đó, ta chưa từng nghe y bảo ta như vậy, sau này ta mới biết được, y vẫn luôn trộm gọi ta như vậy ở trong lòng, không dám để ta biết, đến nông nỗi như vậy, y còn muốn mượn rượu say mèm mới dám ở trước mặt ta, gọi ta một tiếng.
Ta giật mình, đáp một tiếng ừ.
“Liên đệ?” Y ngơ ngác lại gọi một tiếng.
Ta không có biện pháp, đành phải đáp lại: “Ừ, ta tại.”
Y bỗng nhiên rơi lệ.
Lúc y khóc không phát ra bất luận thanh âm gì, cả người ngồi xổm nơi ấy, chôn đầu, bả vai kịch liệt rung động, một bàn tay dùng sức kéo lồng ngực của mình, giống như không thở nổi.
Một khắc kia, ta đột nhiên hiểu được, Đông Phương Bất Bại không là vị thần hoàn mỹ vô khuyết trong lòng ta, y cũng là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố, y cũng sẽ bi thương, cũng sẽ đau.
Y như vậy làm ta chịu không được, giống như có một cây đao cắt tới cắt lui trong lòng ta. Ta cũng ngồi xổm theo y, ngốc vụng mà vươn tay lau nước mắt ràn rụa của y, nghiêng người ôm cả người đang run rẩy của y vào trong ngực, lặp đi lặp lại mà nói: “Không khóc, không khóc a…”
Từ đêm đó, giữa chúng ta triệt để không giống.
“Rầm —— ”
Tiếng nước đột nhiên vang lên làm ta thoát khỏi hồi ức, mở mắt ra, vẫn tràn ngập sương trắng. Đông Phương đưa lưng về phía ta ngồi ở trong bồn tắm, nước ấm áp ôm lấy bờ vai của y, y thoáng quay đầu liếc ta một cái. Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy lại khiến cơ bắp sau lưng y cứng ngắc, biểu cảm buộc chặt trên mặt không hề khác gì kiếp trước.
Ta hít sâu một hơi, rũ mắt, bắt đầu cởi y phục của mình, tháo đai lưng, áo khoác, trung y, quần… Nháy mắt, Đông Phương biến thành mặt đỏ tai hồng, mãnh liệt quay đầu lại, thân mình dính sát vào bồn tắm.
Ta đi chân trần, chậm rãi đến gần y, mỗi một bước, hô hấp của y sẽ trầm trọng thêm một phần, dồn dập thêm một phần, thậm chí thân thể còn run rẩy theo bước chân của ta. Ta đi tới bên cạnh bồn, từ phía sau ngồi vào.
Một khắc ta vào nước, hô hấp của y đều ngừng lại, tay y dùng sức nắm bên cạnh thùng gỗ, luôn luôn phát run. Bồn tắm miễn cưỡng chứa hai người, bởi vì chật chội, cả người ta dường như là đều dán ở sau lưng y.
Da Đông Phương không trắng nõn như nữ tử, ngược lại thực dễ bị phơi nắng đen, nhưng dường như một mùa đông y không gặp thái dương, dưỡng trắng một ít, sau khi tự cung, y không chỉ không dài râu mép, ngay cả lông trên người cũng dường như không có. Hiện giờ y đưa lưng về phía ta, nửa lộ ra bờ vai dính đầy bọt nước, hai mảnh xương bả vai xông ra, giữa sống lưng có một tuyến thẳng tắp kéo dài vào trong nước. Ta nhắm mắt, cho dù cảnh phía dưới bị nước ngăn cách, nhưng ta chỉ cần nghĩ Đông Phương không mặc gì mà đứng trước mặt ta, thân thể của ta liền lập tức nóng lên, huống chi, ta dán y gần như vậy, hơi hơi nhúc nhích, phần eo hông liền cọ đến vào hai cánh mông của y, thậm chí là khe rãnh hãm sâu giữa hai mông.
Ta có thể tưởng tượng hai cái đùi vì hàng năm luyện võ mà rắn chắc thẳng tắp của y, ta đã từng nhiều lần vuốt ve hai chân này, thậm chí ta còn nhớ rõ lúc hai cái đùi đặt ở trên vai ta, đường cong thon dài làm huyết mạch người ta trướng lên, cùng với ngón chân cuộn lại của y.
Ta đột nhiên cảm thấy nóng đến chịu không nổi, phía dưới cũng ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu. Ta liều mạng áp lực dục vọng thức tỉnh trong cơ thể, giống như giấu đầu hở đuôi mà lấy lá lách cùng khăn khoát lên thành thùng gỗ, chà chà lên người Đông Phương.
Bạn đang
Tay ta vừa má»i Äụng và o lÆ°ng của Äông PhÆ°Æ¡ng, y nhÆ° bá» nóng mà run lên má»t chút.
Ta nuá»t nuá»t nÆ°á»c miếng, muá»n cho giá»ng nói bá»t khà n: âÄông PhÆ°Æ¡ng?â
âKhông⦠Không có viá»c gìâ¦â
Giá»ng nói của y nghe nhÆ° có chút suyá»
n, có chút run rẩy, trong lúc nà y, y vẫn luôn chôn mặt và o hai cánh tay, chá» lá» ra hai lá» tai Äá» bừng.
Tay ta dá»c theo ÄÆ°á»ng cong xinh Äẹp của lÆ°ng y mà Äi xuá»ng, lòng bà n tay dán lên da thá»t của y, xúc cảm ấm áp má»n mà ng là m hô hấp của ta nóng lên, Äụng phải thắt lÆ°ng gầy của y, có thá» cảm nháºn Äược cả ngÆ°á»i y giá»ng nhÆ° má»t cây cung kéo cÄng, bÄng quá chặt chẽ. Lúc nà y ta nghe không Äược hô hấp của y, ta nghÄ© Äại khái là y ngừng thá» rá»i, tháºm chà dùng sức cắn môi.
Ta cúi Äầu ghé và o lá» tai của y, thấp giá»ng gá»i y: âÄông PhÆ°Æ¡ngâ¦â
Y mãnh liá»t rụt lui cá», ta nhân cÆ¡ há»i phác lên ngÆ°á»i y, hai tay giữ lấy thắt lÆ°ng y. Y sợ tá»i mức nhÆ° má»t con mèo xù lông, dùng sức lủi lên trên, dÆ°á»ng nhÆ° muá»n Äi ra. Ta nhanh chóng giữ chặt ngÆ°á»i lại, từ phÃa sau lÆ°ng ôm chặt lấy y, không ngừng hôn lá» tai, hai má của y: âÄừng sợ, Äừng sợ, Äông PhÆ°Æ¡ng Äừng sợâ¦â
Y nhÆ° ngÆ°á»i sắp chết Äuá»i mà ôm chặt lấy thà nh bá»n tắm, cả ngÆ°á»i phát run cà ng lợi hại. Ta dứt khoát xoay Äầu của y lại, y kinh hoà ng mà nhìn ta, môi sắp bá» cắn phá.
âÄừng cắn, Äông PhÆ°Æ¡ng, Äừng cắn, â ta Äau lòng mà hôn hôn y, dùng Äầu lưỡi liếm dấu tÄng trên môi y, âÄừng sợ, Äừng sợ, ta sẽ không rá»i Äi ngÆ°Æ¡i, vô luáºn xảy ra chuyá»n gì ta cÅ©ng sẽ không rá»i Äi ngÆ°Æ¡i, Äừng sợâ¦â
Y có chút nức ná», ta dá»u dà ng mà hôn y, giá»ng dá» dà nh hà i tá» mà nhẹ nhà ng vuá»t ve lÆ°ng của y, y không ngừng run run, thắt lÆ°ng vẫn luôn dá»ch vá» phÃa trÆ°á»c, y vẫn sợ bá» ta phát hiá»n nhÆ° cÅ©, cho dù chÃnh y là m ra quyết Äá»nh nà y, nhÆ°ng lá gan y tháºt vất vả má»i phá»ng lên có lẽ Äã dùng hết.
Ta giữ lấy thắt lÆ°ng của y tha vá» phÃa sau, cong cong Äầu gá»i, má» hai cái Äùi của y ra, sau Äó dùng lá»±c kéo ngÆ°á»i lên, Äá» y tách hai chân, không há» cách trá» mà ngá»i lên Äùi của ta.
Äá»ng tác nà y là m y nhÆ° bá» châm Äâm mà toà n thân co rút nhanh lại, ta táºn mắt nhìn thấy khuôn mặt bá» nhiá»t khà chÆ°ng há»ng của y nháy mắt biến thà nh tái nhợt, sau Äó y không Äá»ng nữa, vẫn không nhúc nhÃch, ngay cả ánh mắt cÅ©ng không chá»p chút nà o.
Ta cÅ©ng không Äá»ng, tay ta vẫn giữ bá»n pháºn mà Äặt á» trên lÆ°ng y, không Äi xuá»ng má»t tấc. Ta biết mình Äang buá»c y, nhÆ°ng nếu y Äã quyết Äá»nh muá»n Äá»i mặt, ta sẽ không Äá» cho y lâm tráºn bá» chạy, không thì ta sợ từ nay vá» sau y sẽ không bao giá» nguyá»n ý bà y ra chân tâm vá»i ta. Ta muá»n cho y biết, dù y nhÆ° thế nà o, ta vẫn nguyá»n ý thủ á» bên cạnh y. Bá»i vì ta không muá»n nhìn thấy biá»u cảm tuyá»t vá»ng giá»ng nhÆ° chết tâm của y, ta cÅ©ng không muá»n nhìn thấy y rÆ¡i lá» nữa.
Tháºt lâu tháºt lâu sau, lâu Äến nÆ°á»c trong thùng Äá»u biến lạnh, Äông PhÆ°Æ¡ng nhắm hai mắt lại.
âDÆ°Æ¡ng Liên Äìnhâ¦â giá»ng nói của y khà n khà n.
Ta hôn hôn lỠtai y.
Y cháºm rãi má» mắt ra, ánh mắt tán loạn, giá»ng nhÆ° Äang nhìn tiá»n phÆ°Æ¡ng, lại giá»ng nhÆ° cái gì cÅ©ng không nhìn. Lại trầm mặc má»t há»i, y rất cháºm rất cháºm mà má» miá»ng : âTrÆ°á»c kia ta vì luyá»n công, cảm thấy cái gì cÅ©ng có thá» buông tha, cÅ©ng tháºt sá»± là m Äược, sau lại không còn lòng dạ chá» Äiá»m giang sÆ¡n nhÆ° nÄm Äó. Mấy ngà y ta bế quan, tháºt ra ta Äã sinh ra suy nghÄ© chán Äá»i, không cảm thấy hÆ°ng trà vá»i bất cứ cái gì, Än cái gì cÅ©ng không Äói, luyá»n công cà ng trì trá» không tiến. Cháºm rãi, dÆ°á»ng nhÆ° ta tìm không ra má»t lý do Äá» sá»ng, mấy ngà y Äó ta giết rất nhiá»u ngÆ°á»i, nhìn thấy bá»n há» máu tÆ°Æ¡i Äầm Äìa mà ngã á» trÆ°á»c mặt ta, trong lòng ta cảm thấy ghê tá»m lại cảm thấy vui sÆ°á»ng, Äắn Äo tánh mạng của bá»n há», dá»
dà ng quyết Äá»nh sinh tá» của má»t ngÆ°á»i nhÆ° váºy, là m ta có thá» sinh ra má»t chút cảm giác ta vẫn còn sá»ng.â
âTa vá»n muá»n giết ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i luôn là m cho ta có cảm giác thá»±c kỳ lạ, lần Äầu tiên ngÆ°Æ¡i tá»i, lúc gần Äi liếc nhìn ta má»t cái, loại ánh mắt nà y thế mà là m ta không hạ thủ Äược, sau nà y má»i lần ngÆ°Æ¡i Äến Äá»u có thá» mang lên Äá» Än thá»±c ngon miá»ng, ta Äã nghÄ©, Äá» ngÆ°Æ¡i sá»ng lâu và i ngà y Äi, có lẽ có thá» cho ngÆ°Æ¡i Äến ná»i viá»n là m Äầu bếp, dù sao trên Äá»i nà y, ngay cả má»t Äầu bếp tri ká»· cÅ©ng rất khó tìm. NhÆ°ng ta không ngá» khi Äó ngÆ°Æ¡i dám lá»n máºt nhÆ° váºy, lúc ấy ta tháºt sá»± muá»n giết ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng ánh mắt ngÆ°Æ¡i nhìn ta rất bi thÆ°Æ¡ng, ta nghe thấy ngÆ°Æ¡i nói Äừng khóc, trong lòng thá»±c kinh ngạc, Äông PhÆ°Æ¡ng Bất Bại ta Äây từ khi hiá»u chuyá»n tá»i nay chÆ°a từng rÆ¡i lá», là m sao lại khóc? Rõ rà ng cảm thấy thá»±c buá»n cÆ°á»i, nhÆ°ng nhìn ngÆ°Æ¡i, trong lòng lại khó chá»u, Äến nay ta vẫn không rõ khi Äó ta bá» là m sao.â
Äông PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khá» má»t chút, cúi Äầu.
âSau lại, ngÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i sẽ cùng ta, câu nói không Äầu không Äuôi nà y chẳng biết tại sao vẫn luôn ghi tạc trong lòng ta, cảm thấy giá»ng nhÆ° vì những lá»i nà y, ta Äã Äợi tháºt lâu tháºt lâu rá»i⦠nhÆ°ng rõ rà ng trÆ°á»c kia chúng ta chÆ°a từng gặp nhau a. NgÆ°Æ¡i bất tá»nh còn vẫn luôn nắm lấy quần áo của ta, ta hạ ngoan thủ, thiếu chút nữa bẻ gãy ngón tay của ngÆ°Æ¡i nhÆ°ng vẫn không thá» má» ra, trong lòng ta thá»±c nghi hoặc. NgÆ°Æ¡i không biết, cho Äến khi ngÆ°Æ¡i tá»nh lại ta vẫn luôn nhìn ngÆ°Æ¡i, trong lòng ta nghÄ©, tên tạp dá»ch nà y tháºt sá»± là to gan lá»n máºt, dám là m ra chuyá»n nhÆ° váºy, ta hẳn là phải giết ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i Äã tá»nh lại, ta nhìn ánh mắt của ngÆ°Æ¡i, rá»i lại không hạ thủ Äược.â
âSau Äó ta nhìn tay của chÃnh mình, nghÄ© thầm rằng, vì cái gì mình không có cách nà o giết chết má»t ngÆ°á»i không có chút lá»±c hoà n thủ, rõ rà ng là má»t chuyá»n thá»±c dá»
dà ng, cá» tình không có cách nà o là m Äược. Chuyá»n nà y vẫn luôn là m ta cảm thấy phức tạp, ngay cả luyá»n công ta cÅ©ng không muá»n, vá»i và ng xuất quan, muá»n mang ngÆ°Æ¡i tá»i bên cạnh, ta nghÄ© lâu ngà y, mình nhất Äá»nh sẽ hiá»u Äược là vì sao.â
Giá»ng nói của Äông PhÆ°Æ¡ng dần nhá» lại.
âTa vẫn luôn nhìn ngÆ°Æ¡i, mấy lần là m ngÆ°Æ¡i bá» thÆ°Æ¡ng ta há»i háºn không thôi, ta thÆ°á»ng xuyên tá»± nói vá»i mình, sẽ Äá»i xá» tá»t vá»i ngÆ°Æ¡i má»t chút, không nên luôn tức giáºn vá»i ngÆ°Æ¡i, Äá»ng thủ vá»i ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng dù nghÄ© thế nà o, Äến lúc Äó lại khá»ng chế không Äược bản thân, ngÆ°Æ¡i luôn có thá» dá»
dà ng chá»c giáºn ta, lại luôn dá»
dà ng trấn an ta, Äến hôm nay rá»t cục ta hiá»u Äược, có lẽ ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± nói Äúng, Äá»i trÆ°á»c chúng ta Äã quen biết, cho dù và o luân há»i, tất cả má»i thứ tan thà nh mây khói, nhÆ°ng ta vẫn nhÆ° cÅ© không thá» quên Äược ngÆ°Æ¡i, không thì vì sao ta⦠luôn là ⦠luôn là ngoan tâm không Äượcâ¦â
Y nói là m ngá»±c ta phát Äau, tay ôm y Äá»u phát run.
Trầm mặc má»t há»i, Äông PhÆ°Æ¡ng Äá»t nhiên quay Äầu cÆ°á»i cÆ°á»i vá»i ta, nụ cÆ°á»i của y rất miá»
n cưỡng, rất thê lÆ°Æ¡ng, tâm ta siết lại, chÆ°a chá» ta là m ra phản ứng, y Äá»t nhiên kéo tay ta, dùng sức nhấn và o giữa hai chân mình má»t cái.
Lòng bà n tay chà qua phÃa trÆ°á»c, chạm phải hai vết sẹo phÃa dÆ°á»i, nÆ¡i vá»n nên là hình cầu, xẹp xuá»ng.
Dù kiếp trÆ°á»c gặp qua, ta vẫn cả kinh nhÆ° cÅ©, cứng ngÆ°á»i má»t chút, ta láºp tức quay Äầu nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng, y ghét cay ghét Äắng mà chuyá»n mắt qua má»t bên, mặt tái nhợt nhÆ° tá» giấy, nhÆ° tá» phạm Äang chá» Äợi lên ngá»n Äầu Äà i.
âThá»±c ghê tá»m Äúng không?â Y khà n khà n mà nói, âVì luyá»n công, ta tá»± tay biến mình thà nh má»t hoạn quan nam không ra nam nữ không ra nữâ¦â
Lòng ta chua xót, giáºt giáºt ngón tay, nhẹ nhà ng mÆ¡n trá»n dá»c theo vết sẹo.
Y rũ mắt run rẩy, nhưng vẫn không dám giương mắt nhìn ta.
Ta nhìn y, táºn khả nÄng bình tÄ©nh mà nhìn y, sau Äó ấn Äầu của y xuá»ng dÆ°á»i, Äá» y tá»±a và o Äầu vai ta, hÃt tháºt sâu má»t hÆ¡i: âNgÆ°Æ¡i không Äau sao, sao có thá» hạ ngoan thủ vá»i mình nhÆ° váºy chứ?â
Những lá»i nà y, tháºt ra kiếp trÆ°á»c ta Äã muá»n há»i y.
Cả ngÆ°á»i y run lên má»t chút, lúc ta cúi Äầu nhìn thấy mắt và nh mắt của y Äá» lên.
Má»t lát sau, y bá»ng nhiên xoay ngÆ°á»i, cả ngÆ°á»i khóa ngá»i trên ngÆ°á»i của ta, ÄÆ°a tay ôm cá» ta, trong cá» há»ng ngạnh tháºt lâu, giá»ng nhÆ° má»t hà i tá» bá» uất ức.
âÄau.â
âDÆ°Æ¡ng Liên Äình, ta Äau.â