Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 18: Cùng giường




Ta là bị tiếng mưa rơi ồn ào nửa đêm đánh thức. Đêm tối, mưa dừng ở trên ngói cùng lá trúc, tí tách tí tách, bốn phía không còn có tiếng vang khác, rơi vào trong tai lại là một loại tĩnh lặng.

Ta không mở to mắt, bởi vì cảm giác thấy trong ngực nằm một người, trên người người nọ có hương tùng thanh lãnh thản nhiên, làm ta có chút kinh hoàng, không biết mình đang ở trong mộng hay là hiện thực.

Sau đó ta chậm rãi nhớ tới tối hôm qua mình làm càn, từ đầu Đông Phương đã không nghiêm túc chống cự, bất luận là ta cưỡng chế hôn y, hay là cố ý làm ra động tác cầu hoan, y đều không chân chính hạ thủ, phải biết, một cao thủ đệ nhất thiên hạ mặc dù mất đi nội công thâm hậu, nhưng chỉ cần y nguyện ý, y vẫn có thể dùng một trăm phương pháp giết người bất đồng mà giết chết ngươi.

Nhưng y rút đao ra phòng bị, hướng về phía ta lại là sống đao không đả thương người.

Giờ phút này tâm tình của ta có chút phức tạp, bởi vì ta biết mình nằm ở trên giường của Đông Phương, y thế mà không đá ta một cước bay ra ngoài, còn để ta ngủ ở bên cạnh y, ngủ ở bên cạnh y khi y phong bế nội lực.

Ta dường như có thể khẳng định, y đã có chút thích ta.

Đối mặt với kết quả như vậy, ta không biết nên xót xa hay là an ủi trong lòng.

Ta còn nhớ rõ kiếp trước, trước khi chết, y từng nói với Nhậm Ngã Hành: “Nhậm giáo chủ, chung quy vẫn là ngươi thắng, ta bại.” Nhậm Ngã Hành đắc ý cười to, nói: “Quý danh ‘Đông Phương Bất Bại’ của ngươi, cần phải sửa lại đi?”

Y cười khổ lắc đầu: “Không tất, Đông Phương Bất Bại đã thất bại, thì không cần sống trên đời nữa.”

Y là người quyết tuyệt như vậy, sinh tử như thế, si tâm cũng như thế.

Ta so với ai khác đều hiểu được, y là người đứng đầu một giáo, nhưng người có thể hiểu được đau khổ của y lại quá ít, y ngồi ở đại điện trên cao, người phía dưới quỳ phục tôn kính hô to một tiếng lại một tiếng, nhưng không có một thanh âm nào có thể giải cứu y khỏi cô độc. Cho đến ngày nay, khó được có một người có thể làm tri kỷ với y, y không có cách nào kháng cự. Cho dù thân phận người kia thấp kém, phẩm hạnh ti tiện, nhưng y không quan tâm, thích là thích, cho dù vạn kiếp bất phục, cũng quyết không lui về phía sau.

Vì một phần kiên quyết này, ta đã từng nghĩ, ta hẳn là rời xa y, âm thầm làm một người bảo vệ là đủ rồi. Nhưng chậm rãi, ta phát hiện ta có dục vọng với y. Lần đầu tiên ý thức được điều này là khi còn làm tạp dịch ở tiểu viện. Chu Hàn thế thân ta đi đưa cơm cho Đông Phương đang bế quan, sau khi trở về, gã dùng giọng điệu tràn ngập tà dục đàm luận mỹ mạo của Đông Phương.

Một khắc kia, ta thật sự muốn giết gã.

Ta nghĩ tới ba năm mình đã từng cầm tù Đông Phương. Khi đó, ta đã nắm giữ quyền to của Nhật Nguyệt thần giáo, có rất nhiều loại phương thức làm Đông Phương ngoan ngoãn phục tùng ta, nhưng ta vẫn lựa chọn phương pháp cực đoan nhất, ta tự mình tạo ra hoa viên ngăn cách với bên ngoài, làm một cái khóa thật lớn, từ đó về sau, trong sinh mệnh của y rốt cục chỉ còn có ta.

Ta có quá nhiều nữ nhân, nhưng không có một ai có thể làm cho ta sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy, thậm chí ta nghĩ, nếu cả đời này, bên người Đông Phương thật sự không phải là ta, có nam nhân khác ôm chầm y, hôn môi y, cùng y đồng giường cộng chẩm, y không bao giờ cần ta, dùng ánh mắt tràn đầy dịu dàng tình yêu mà nhìn người khác, ta có thể chịu được sao?

Chỉ tưởng tượng đến hình ảnh đó, ta đã muốn giết người.

Hoặc có lẽ là vì vậy, khi ta đi vào nội viện luôn dung túng chính mình làm vài hành động ái muội.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn thật dầy, trước mắt bỗng nhiên có ánh sáng hiện lên, trong lòng ta căng thẳng, suy nghĩ hỗn loạn bay hết, vội vàng vươn tay đi che lỗ tai Đông Phương, dường như là lập tức, tiếng sấm liên tiếp nổ vang ngay tại bên tai.

Đợi cho bên ngoài an tĩnh lại lần nữa, ta mở mắt ra, trong phòng thực tối, trừ chậu than sắp tắt, bên trong ngẫu nhiên nổ lách tách làm chút vệt lửa bay ra, cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác người trong ngực còn an ổn mà ngủ, không bị tiếng sấm đánh thức, ta mới chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai mềm mại của y, hai tay thay vì ôm bờ vai của y, dịch chăn lại chặt một chút.

Có lẽ y cảm nhận được hơi ấm dễ chịu, vô ý thức mà nhích lại gần, đầu nhẹ nhàng dựa vào ngực ta, trong lòng ta có cảm giác được lấp đầy, thỏa mãn, không có cách nào khống chế được mà ôm người vào trong ngực, dùng tứ chi cuốn chặt lấy.

“Ưm…” Đông Phương không bị tiếng sấm đánh thức, ngược lại bị ta ôm tỉnh.

Ta bỗng nhiên rất muốn biết y phát hiện bị ta ôm sẽ có phản ứng gì, thế là ta liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Đầu tiên y đưa tay xoa xoa mắt, còn mơ mơ màng màng hừ hừ hai tiếng, sau đó có lẽ y muốn xoay người, lắc hai cái đột nhiên phát giác mình không động được, thân mình đột nhiên cứng lại.

Trong lòng ta cười thầm, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, một bộ ngủ say. Nếu Đông Phương không che lại nội lực, nhất định có thể nhận thấy hô hấp của ta có chút loạn, đáng tiếc bây giờ ngũ giác của y không khác gì người thường.

Y cứng người trong chốc lát, phản ứng đầu tiên là giật giật thắt lưng, dời bụng dưới của mình ra, còn thật cẩn thận vươn tay lôi kéo áo ngủ của mình, cho đến khi phát hiện quần áo không có dấu hiệu hỗn độn nữa mới thở ra một hơi.

Y không cử động nữa, sau đó ta nghe thấy y hít một hơi, thực nhỏ giọng mà nói thầm: “Ngày hôm qua nên ném ngươi ra bên ngoài…” Nhưng y nói xong, thân thể lại quyến luyến mà nhích lại gần ngực của ta, nửa người dưới vẫn thật cẩn thận không dám áp sát.

Trong lòng ta có chút chua xót.

Lại an tĩnh thật lâu, lúc ta hoài nghi y đã ngủ lại thì bỗng y nâng nâng đầu, ta có thể cảm nhận được ánh mắt của y, xuyên qua đêm tối, dừng ở trên mặt ta.

“Dương Liên Đình…”

Y gọi tên của ta rất nhẹ rất nhẹ, ngón tay xoẹt qua vết sẹo bên má trái của ta. Y cho ta dùng dược tốt nhất, vừa mới đầu nhìn miệng vết thương thật đáng sợ, bây giờ đã chậm rãi khép nhỏ lại, chỉ còn có một vết sẹo dài tinh tế.

Đầu ngón tay của y phủ mặt trên, làm ta dường như muốn ngừng thở.

“Dương Liên Đình… Ta nhìn không rõ ngươi, ” giọng nói của y thấp đến dường như nghe không được, có chút hoảng hốt, “Ta cứ cảm thấy, giống như đã quen biết ngươi thật lâu thật lâu trước kia, nhưng điều này làm sao có thể…”

Đúng vậy, điều này sao có thể, ta cũng nhẹ giọng phụ họa trong lòng, nhưng chúng ta thật sự quen biết đã lâu rồi.

Y không nói gì nữa, nhưng ta biết y còn nhìn ta, ngoài cửa sổ mưa còn rơi, tích táp như đánh vào trong lòng, một lát sau, Đông Phương lại bảo ta một tiếng: “Dương Liên Đình…”

Sau đó y kéo chăn phủ lên người hai chúng ta, đồng thời hai tay vươn ra ôm cổ ta, tiến lại nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của ta, sau đó y cúi đầu, dựa vào đầu vai của ta nhắm nghiền hai mắt, chậm rãi ngủ.

Ta ôm y, mềm lòng đến rối tinh rối mù, trong nháy mắt cảm thấy, cứ như vậy dừng lại đi, trời không cần sáng lên nữa, ta nguyện ý ở trong đêm khuya ẩm ướt như thế này, ôm người nam nhân trong ngực này, đến vĩnh viễn.

Sáng sớm vẫn đến, trời mưa một đêm đến tảng sáng ngừng lại. Sắc trời lộ ra ánh sáng trắng, Đông Phương còn chưa tỉnh, y hơi hơi cuộn mình bị ta ôm vào trong ngực, nửa khuôn mặt đều vùi vào đệm chăn dày, ta kéo chăn xuống, hai má của y bị che đến đỏ bừng, mím môi, ngủ như trẻ con.

Ta chưa từng gặp y ngủ đến an ổn như thế, kiếp trước cũng không.

Tò mò nhìn chằm chằm đã lâu, cho đến khi Đông Phương nhíu mày muốn tỉnh lại, ta không giả bộ ngủ, cười tủm tỉm mà nhìn mí mắt y giật giật, rồi lại không mở, còn mơ màng chui vào trong ngực ta, không tình nguyện mà hừ hừ hai tiếng.

Ta bị y cọ đến nội tâm lửa nóng, dường như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời ơi, cuối cùng kiếp trước kiếp này, ta đều chưa từng thấy y vừa mềm mại lại ngoan ngoãn như thế, làm sao kiềm chế nổi đây!

Kiếp trước thân thể của y kém hơn bây giờ nhiều, ngủ không được bao lâu, mỗi lần ta mở mắt ra y đã ngồi dậy, cầm châm tuyến thêu thùa. Kiếp này, đây là lần đầu tiên đồng giường cộng chẩm với y.

Nằm bên người ta ước chừng một khắc đồng hồ, rốt cục y cũng mở mắt, sau đó y ngẩng đầu, chậm rãi đối diện với ánh mắt mang nụ cười của ta. Dừng một chút, mờ mịt trong mắt y nháy mắt tiêu tán, mặt đỏ lên, sau đó mãnh liệt muốn đẩy ta ra.

Ta còn chưa ôm đủ đâu, nhanh chóng kéo người lại, đặt trong ngực hôn một cái: “Ngoan, đừng động.”

Y cứng lại rồi, trên mặt cố gắng trấn định mà nhìn ta: “Dương Liên Đình, ngươi làm cái gì vậy?”

Ta da mặt dày mà cười: “Giáo chủ, tiểu nhân đây là có qua có lại.”

Y nhăn mày, ta chỉ vào khóe miệng của mình, chậm rì rì mà nói: “Tối hôm qua, giáo chủ…”

Y liền hiểu được, lúc này ngay cả lỗ tai cũng đỏ, trốn tránh ánh mắt của ta, ấp úng mà nói: “Tại sao ngươi không có ngủ…”

Ta nhìn y, nhìn y, trong lòng thở thật dài một tiếng, cúi đầu ôm người càng chặt hơn.

Buông không được, lúc này là thật, buông không được.

“Dương Liên Đình, ” y nhắm mắt, thấp giọng hỏi, “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Bạn đang

“Biết.”

“Ta là… Nam nhân.”

“Ta biết.”

Ta nhìn y thật kỹ, sau đó rũ mắt khẽ hôn ấn đường, chóp mũi, lỗ tai, hai má của y, y không trốn, lúc ta hôn đến bờ môi của y, ta nói: “Ta yêu ngươi.”

Cả người y chấn động, mắt bỗng nhiên trừng lớn, ngơ ngác mà nhìn ta.

“Đông Phương, ” ta ôm lấy y lật người, cánh tay chống hai bên, đặt ở trên người y, lại một lần nữa hôn lên, ta dùng tay nâng gáy của y, cẩn thận dịu dàng mà hôn y thật lâu, cho đến khi hai tay của y đặt lên cổ ta, có chút trúc trắc mà đáp lại, ta mới ý do chưa hết mà buông y ra, lặp lại mà nói, “Ta yêu ngươi.”

Y chôn mặt vào hõm vai của nhẹ giọng thở dốc, thật lâu sau, y mới nói: “Dương Liên Đình, ngươi phải biết, người trêu chọc bổn tọa, ngày sau nếu dám phản bội, bổn tọa tuyệt đối không bỏ qua.”

Ta cười khẽ: “Tiểu nhân hiểu được, về sau tiểu nhân sinh là người của giáo chủ, chết cũng là người của giáo chủ, sinh tử không rời.”

“Hừ, nói thì hay lắm.”

Ta cười nhéo nhéo lỗ tai nóng lên của y, y không biết lúc mình nói cứng như vậy, mặt lại đỏ lên, còn luôn chôn vào trong ngực ta đáng yêu biết bao nhiêu.

Giờ khắc này ta mới biết được vì sao kiếp trước ta càng đi càng cao, có được càng nhiều, nhưng trong lòng càng trống rỗng.

Có thể làm bạn bên cạnh người mình yêu, cảm giác thỏa mãn này cho bao nhiêu vàng bạc tài bảo cũng không thể sánh được.

Sau đó, ta ở trên giường cùng Đông Phương thật lâu, đều hiểu tâm ý của nhau, ta da mặt dày áp lên, vừa hôn lại ôm, cho đến khi bị giáo chủ đại nhân thẹn quá thành giận đạp một cước xuống giường.

Ta té trên mặt đất nhìn y cười, lúc làm những chuyện đó, ta đều thực cẩn thận mà tránh không đụng vào hạ thể của y, thân thể không trọn vẹn là giới hạn y khó có thể vượt qua, ta biết, chờ đến khi y hoàn toàn tín nhiệm ta, ta mới có thể chân chính có được y.

Hầu hạ giáo chủ dùng xong điểm tâm, nhìn y đi đến điện Thành Đức, bóng dáng gầy gò rẻ vào một khúc quanh, từng chút từng chút bị núi giả chặn lại, nụ cười trên mặt ta rốt cục dần dần biến mất.

Ta xoay người lấy ra bình độc dược kia, bỏ vào trong ngực, đi ra khỏi phòng Đông Phương.

Đã từng chỉ muốn xa xa nhìn y, bảo hộ y, nhưng bây giờ ta làm không được, suy nghĩ muốn cùng y cả đời càng ngày càng mãnh liệt. Ta không phải người không quả quyết, nếu quyết định thì sẽ không lắc lư bất định.

Võ công của ta thấp kém, bây giờ luyện cũng không kịp rồi, như vậy sớm hay muộn ta cũng sẽ trở thành gánh nặng của Đông Phương, một cao thủ nếu mang theo một kẻ có thể bị người tùy ý trói buộc bắt lại, như vậy y cách ngày chết cũng không xa.

Ta không thể để Đông Phương chết, phải giết hết bọn họ trước.

Lúc ta tính toán những điều đó, đã quên mất lúc còn trẻ tuổi Đông Phương Bất Bại đã đánh bại Nhậm Ngã Hành, lấy thủ đoạn tàn nhẫn đoạt được đại vị, quên hiện giờ Thánh cô Nhậm Doanh Doanh là do y tự tay nuôi lớn, rất được y yêu thương.

Ta càng quên bây giờ y không biết chuyện cũ kiếp trước, ta cũng không phải Dương đại tổng quản ở bên cạnh y nhiều năm, mà là tên tạp dịch nho nhỏ chủ động bò lên giường của y, biết làm y vui vẻ.

Đến cuối cùng sắp thành lại bại, ta nghe thấy y dùng giọng nói lãnh lệ phân phó thủ hạ nhốt ta vào địa lao, ta mới ý thức được, có lẽ y có chút thích ta, cũng phóng túng ta thân cận, nhưng vẫn không tin tưởng ta.

—

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Giáo chủ ( tà mị mỉm cười ): Dương Liên Đình, về sau ngươi chính là vị phu nhân thứ tám của bổn tọa.

Tiểu Dương: Σ( ° △ °|||)︴ mẹ đản, ông đây quên mất giáo chủ còn có bảy tiểu thiếp! Má, bây giờ tỏ tình thật là lỗ nặng, ta mặc kệ ! Ta muốn rời nhà trốn đi! (? _? )