Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 57: [Trải nghiệm]




Đây không phải là một trải nghiệm thành công lắm.

Lúc Tống Kinh Hi tỉnh lại, trong đầu cô đã tự đánh giá về đêm qua như vậy.

Rất là đau.

Sự đau đớn vì căng chặt khiến cô cô đổ một lớp mồ hôi, còn khóc lóc vô cùng chật vật.

Cô cảm thấy tối hôm qua Chu Hoài Ngạn cũng không được thoải mái lắm, giữa chừng anh đã bỏ cuộc lui ra ngoài.

Cô nhìn thấy món đồ nào đó bị anh tháo xuống rồi ném đi, cũng cảm giác được chút ẩm ướt và nóng bỏng cuối cùng rơi xuống đùi mình.

Tống Kinh Hi đưa tay sờ thử chân mình, vết ẩm ướt tối qua đã được anh lau sạch, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng cô không thể nào quên được bọn họ thậm chí còn chưa hoàn thành trọn vẹn chuyện kia.

A a a tại sao lại như vậy!

“Dậy rồi à?” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của anh, mang theo âm thanh khàn khàn như vừa tỉnh dậy.

Tống Kinh Hi ngước mắt nhìn anh: “… Dậy rồi.”

Chu Hoài Ngạn đưa tay ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, định ngủ tiếp một lát.

Nhưng Tống Kinh Hi làm sao ngủ lại được nữa, tối hôm qua quần áo của cô đã bị cởi bỏ, có điều cuối cùng cô cũng được mặc lại một chiếc áo ngắn tay, còn anh thì không…. Tống Kinh Hi có thể cảm nhận được làn da mịn màng và ấm áp của anh đang chạm vào lưng mình.

Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang vòng qua eo mình, tai lại nóng lên. Tuy rằng tối hôm qua chật vật xấu hổ nhưng dù thế nào cũng đã tiếp xúc da thịt, đây là lần đầu tiên cô quần áo xốc xếch tỉnh dậy trên giường của anh.

“Hôm nay mấy giờ học?”

Tống Kinh Hi ấp úng đáp: “…Tiết ba tiết bốn buổi sáng.”

Chu Hoài Ngạn cầm di động lên xem: “Còn hai tiếng nữa, ngủ tiếp một lúc nhé?”

“Ồ..”

“Em còn đau không?”

Tống Kinh Hi biết anh đang hỏi chuyện gì, cô thành thật nói: “… Hình như vẫn còn hơi đau.”

Chu Hoài Ngạn mở mắt, xoay người cô lại: “Để anh xem nào.”

Nói xong anh lập tức nhổm người dậy, muốn xốc chăn lên, Tống Kinh Hi giật bắn cả mình, trên người cô chỉ có một chiếc áo phông ngắn tay, đến qu@n lót cũng không biết đã biến đi đâu: “Chờ đã chờ đã… không cần đâu!”

Chu Hoài Ngạn đè bả vai cô lại, nhíu mày nói: “Nằm xuống nào.”

Anh không cho cô từ chối, đè cô lên gối.

Nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh vừa phải, không nóng không lạnh, nhưng sau khi xốc chăn lên cô vẫn cảm thấy hơi lạnh. Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, muốn đứng lên lại bị anh ghì xuống.

“Có hơi sưng.”

Cảm giác được anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Tống Kinh Hi không khỏi co rúm người lại, tuy rằng trước giờ da mặt cô rất dày, nhưng lúc này vẫn cảm thấy… xấu hổ tợn!

“Được rồi, được rồi được rồi!” Cô vội vàng nói.

Chu Hoài Ngạn vẫn không buông tay.

D*c vọng dưới cái nắng ban mai càng trở nên mãnh liệt, không thể chống đỡ nổi cảnh tượng trước mắt: chiếc áo phông rộng thùng thình, bờ vai tròn trịa bóng mượt, vòng eo thon gọn và đôi chân thon dài trắng nõn đang loay hoay giãy dụa.

Hơi thở của anh bỗng trở nên gấp gáp, còn hơi trầm xuống.

Cô đỏ mặt kéo cổ tay anh: “Chu Hoài Ngạn!”

Anh ngước mắt nhìn cô, dưới sự hoảng hốt của cô tạm thời dời tầm mắt, nằm lại chỗ cũ: “Chắc là không sao, nếu hôm nay em vẫn không thoải mái thì nhớ nói cho anh biết.”

Tống Kinh Hi thở phào nhẹ nhõm, ồ một tiếng. Nhưng chẳng mấy chốc cô lại cảm giác được sự khác thường sau lưng.

“Hôm qua hình như anh không được thoải mái phải không…”

Chu Hoài Ngạn: “Không phải.”

“Vậy là anh thấy thoải mái?”

“Ừ.”

“Thế bây giờ anh còn ——”

“Bây giờ em đang nằm trên giường của anh, anh như vậy cũng rất bình thường.” Anh nhẹ nhàng nói.

“Ồ.”

Chu Hoài Ngạn: “Em không được thoải mái, đúng không?”

Câu này không cần phải hỏi, chỉ cần nhìn hôm qua cô khóc thế nào là cũng đủ biết rồi.

“Em chỉ hơi đau thôi…”

Chu Hoài Ngạn xoa đầu cô, có chút đau lòng: “Anh xin lỗi.”

“Cũng không phải vấn đề của anh… lần sao mình thử lại nhé?”

Chu Hoài Ngạn sửng sốt, lập tức bật cười: “Được.”

Hai người lại nằm hơn mười phút rồi mới rời giường.

Nhân lúc Chu Hoài Ngạn vào phòng tắm rửa mặt, Tống Kinh Hi chạy về phòng của mình tắm rửa thay quần áo.

Sau khi sửa soạn xong đi ra, cô thấy anh mang quần áo cô để lại trong phòng anh tối qua vào phòng giặt ủi, phía trên quần áo còn có áo ngực và qu@n lót của cô.

Cô chợt nhớ tới cảnh tượng chúng bị vần vò rồi kéo ra như thế nào.

Tống Kinh Hi sờ sờ mũi, coi như không nhìn thấy: “Có thể đi chưa ạ?”

“Đi ngay đây.”

“Vậy em đi lấy sách vở.”

Vài phút sau, Chu Hoài Ngạn dẫn cô xuống lầu, đưa cô đến trường học.

Trên đường, bọn họ xuống xe đi ăn sáng, ở trên bàn ăn Chu Hoài Ngạn có nhận một cuộc điện thoại, người bên kia đầu dây hình như là ông nội anh. Hai người họ nói gì thì cô nghe không rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thờ ơ của anh qua cách nói chuyện.

Tống Kinh Hi cúi đầu ăn một miếng sủi cảo tôm, lại nhịn không được liếc nhìn anh.

Chu Hoài Ngạn cúp điện thoại, nhìn sang: “Em còn nhớ những lời anh nói tối qua không?”

Tống Kinh Hi: “…Lời gì ạ?”

“Đừng lo lắng nếu như anh không liên hôn thì sẽ như thế nào, anh không cần mà cũng coi thường chuyện như vậy. Còn nữa, sau này không được nói chúng ta không hợp nhau hay chia tay gì đó nữa.”



Anh nói rất nghiêm túc, khóe miệng cô lại bất giác nhếch lên.

Cô nhớ tối hôm qua anh không chỉ nói điều này, anh còn nói là không có bất cứ chuyện gì và không có bất cứ ai quan trọng hơn cô.

Cho nên, cô cũng quyết định rồi.

Cô sẽ không bận tâm đ ến những chuyện lộn xộn kia nữa, nếu như chính anh cũng không muốn kết hôn với người khác thì cô cần gì phải đẩy anh đi.

Về phần anh ở Thừa Phong rốt cuộc sẽ như thế nào, cô sẽ cùng anh gánh chịu hậu quả.

“Ồ, không nói nữa thì không nói nữa. Việc này coi như cho qua.”

Lúc này Chu Hoài Ngạn mới thấy hài lòng, lại gắp cho cô một cái bánh nướng tinh xảo.

Sau khi ăn sáng xong, Tống Kinh Hi trở lại trường học.

Bởi vì buổi chiều còn hai tiết nên buổi trưa cô ở lại trường ăn cơm cùng các bạn cùng phòng.

Nhiệt độ đã bắt đầu tăng cao, sau khi đi một vòng bên ngoài về thì có thể cảm nhận được cái nóng ngột ngạt. Vừa về tới ký túc xá, Tống Kinh Hi đã mở điều hòa, buộc mái tóc vừa dài vừa dày lên.

“Ố ồ, dữ dội phết.” Đổng Trinh đột nhiên gọi cô một tiếng.

Tống Kinh Hi uống một ngụm nước đá lớn: “Gì cơ?”

Đổng Trinh đi tới, chỉ vào cổ cô: “Đỏ tươi luôn… cậu với anh trai cũng kịch liệt quá nhỉ.”

Tống Kinh Hi vẫn luôn xõa tóc nên không hề để ý, cho đến khi được bạn cùng phòng chỉ ra cô mới phát hiện trên sườn cổ cô có hai vết đỏ lốm đốm.

Tống Kinh Hi sửng sốt, sực nhớ có lẽ là lúc anh tự xử đã để lại dấu vết trên người cô.

Tai cô nóng ran, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cũng, cũng bình thường.”

“Tai cậu đỏ thế kia mà chỉ bình thường thôi sao?”

Tống Kinh Hi mỉm cười đánh nhẹ cô ấy: “Cậu im miệng được rồi đấy.”

“Aiza aiza, có gì đâu mà, đừng thẹn thùng! Đều là người mình cả, về phương diện này tớ hiểu rõ lắm.”

Tống Kinh Hi ngừng cười: “Hiểu rõ? Thật sao?”

“Cậu đừng nghe cậu ấy nói bừa, toàn là kiến thức lý thuyết thôi.” Từ Phỉ Nhi ngồi ở vị trí của mình, nói, “Cậu ấy chưa từng yêu đương thì biết cái gì.”

Đổng Trinh: “Kiến thức lý thuyết thì không phải là kiến thức à? Đừng xem thường chó mẹ độc thân nha, Phương Phương là do tớ chỉ bảo cả đấy, không tin cậu hỏi Phương Phương xem.”

Hạ Phương Phương không ngờ mình lại bị điểm danh, mặt cô ấy còn đỏ hơn cả Tống Kinh Hi: “Khụ…. cậu, cậu nói gì vậy?”

“Chỉ bảo thế nào? Cậu chỉ bảo gì?” Tống Kinh Hi cũng rất xấu hổ, nhưng so với xấu hổ thì cô càng muốn biết cái gọi là kiến thức lý thuyết hơn, cho nên rất tích cực lôi kéo Đổng Trinh: “Hay là cậu cũng nói cho tớ biết đi?”

Hạ Phương Phương ngồi bên cạnh nói: “Không phải chỉ bảo! Là cậu ấy share cho tớ một bài post thôi!”

Tống Kinh Hi: “Vậy tớ cũng muốn!”

Nói đến đây, Đổng Trinh trở nên hăng hái, lập tức ngồi xuống ghế chia sẻ cho cô bài post mà mình đã sưu tầm trước đó.

Thời đại ngày càng phát triển, các loại phổ cập khoa học trên mạng cũng không còn giấu diếm lén lút nữa, tất cả ngôn luận đều nhằm vào mục đích khiến người ta nhìn thẳng vào vấn đề “tình d*c”.

“Các cậu thế nào?” Đổng Trinh gửi xong lại hỏi.

“Thế nào gì?”

“Đời sống tình d*c đó.”

Tống Kinh Hi trầm tư: “Không được tuyệt vời lắm.”

“Hả?! Không lẽ anh ấy không được?”

“Không phải!” Tống Kinh Hi nhíu mày, “Chỉ là lần đầu tiên, không được tuyệt vời lắm thôi ——”

“Lần đầu tiên? Vậy thì dễ hiểu mà, tiến hành không được đến nơi đến chốn đúng không? Rất bình thường.” Lúc nói những lời này, Đổng Trinh giống hệt như mấy tên lãng tử đồi bại đã đi qua hàng ngàn bụi hoa, “Cứ thử làm nhiều vào là ổn ngay.”

“Vậy sao?”

Cô cũng muốn thử thêm, nhưng thật sự rất đau, cô sợ lần sau vẫn sẽ đau.

“Cậu thử hỏi Phương Phương xem, có phải là lần đầu tiên cũng có trải nghiệm không tốt không?”

Hạ Phương Phương xấu hổ muốn chết, bước tới nhéo Đổng Trinh, có điều nhéo xong cô ấy vẫn nghiêm túc nói với Tống Kinh Hi: “Đúng là thử nhiều hoặc là xem nhiều thì sẽ tốt lên, cậu bảo anh trai cậu… à không, bảo bạn trai cậu học hỏi thêm đi.”

Trên phương diện này sao có thể đơn phương được, Tống Kinh Hi cảm thấy Chu Hoài Ngạn không dám động vào cô nhiều, anh sợ cô đau.

Anh nhân từ nương tay với cô, nhưng cô lại không được, cho nên cô phải nghiên cứu thử.

Thế là vào giờ nghỉ trưa, cô nằm trên giường xem bài post Đổng Trinh gửi tới.

Có rất nhiều nguyên nhân không thành công, chẳng hạn như không tìm được, chẳng hạn như rối loạn cương dương, chẳng hạn như căng thẳng…

Cô và anh không phải là hai lý do đầu tiên.

Bởi vì Tống Kinh Hi hoàn toàn có thể cảm giác được quá trình khai phá, tiến vào, vô cùng đau nhức.

Cho nên, rất có thể là do cô căng thẳng.

Lần đầu tiên quá căng thẳng, chưa đủ ẩm ướt lại còn chật hẹp cũng là một trong những nguyên nhân không thành công.

Nhưng thật ra cô không nhớ rõ lắm, lúc ấy cô đã hoảng hốt muốn chết, hoàn toàn quên mất phản ứng của mình đã đủ thích đáng hay chưa.

Tiếp tục kéo xuống, Tống Kinh Hi đọc thấy có rất nhiều cách khiến con gái hứng tình.

Cô đọc mà đỏ hết cả mặt.

Sau khi đọc một lúc, đại khái đã nắm được vấn đề, bài post cũng đến hồi kết thúc.

Cuối cùng là một số đồ chơi nhỏ được các blogger đăng bài đề xuất.

Theo cảm nhận thì đây là một bài viết quảng cáo.

Có điều cô vẫn khá tò mò, bèn nhấn vào xem thử, trang web tự động nhảy tới gian hàng mua sắm.

Hải cẩu nhỏ…trứng hải bối*….

Hả?

(*tên gọi của các món s3xtoy.)

——

Hai ngày sau, Tống Kinh Hi ngủ trong phòng mình.

Hai người dường như có sự ăn ý, trên vấn đề này sẽ để cô tạm thời nghỉ ngơi.



Ngày hôm sau, lại là một ngày thứ Bảy.

Hôm nay Tống Kinh Hi và Hứa Thanh ra ngoài xem phim, Chu Hoài Ngạn cũng có hẹn, buổi tối ra ngoài với nhóm Trần Mục Phi.

“Tình hình bên nhà cậu bây giờ thế nào rồi?” Trần Mục Phi cụng ly với anh, hỏi.

Chu Ngạn Ngạn: “Tài chính của Tư Thành bị cắt đứt. Dự án Lệ Bắc cũng bị phong tỏa.”

“Đệt, ông cụ nhà cậu quyết tâm chặt đứt đường sống của cậu à, đây là một trong những dự án quan trọng của cậu gần đây mà.”

Chu Hoài Ngạn giật giật khóe miệng, không nói gì.

Trần Mục Phi ho nhẹ một tiếng: “Vậy, cậu không định nhượng bộ đấy chứ?”

“Sao, cậu cảm thấy tôi nên kết hôn với Nhâm Cách à?”

Trần Mục Phi kinh hãi: “Cậu cậu cậu, cậu đừng nói bừa! Nếu để Tống Kinh Hi nghe được câu này, dám chừng cô ấy sẽ đến đây lột da của tôi mất.”

Chu Hoài Ngạn: “Cô ấy không làm vậy đâu.”

“Với cái tính của cô ấy thì tôi không tin được.”

Cô thật sự sẽ không làm vậy.

Nếu không, mấy ngày trước cô cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận với anh.

Nhưng cũng bởi vì cô không làm như vậy, còn nói ra mấy lời như bọn họ thật sự không hợp nhau mới càng làm cho anh tức giận. Anh thà rằng lúc này cô không phải lo lắng điều gì, không quan tâm đ ến ai, chỉ vui vẻ cho mình.

“Vậy bây giờ cậu định làm gì? Có biện pháp đối phó gì không?”

“Tài chính của Tư Thành thì chắc là không thành vấn đề, trụ sở không chấp thuận thì tôi vẫn còn cách khác.”

“Còn Lệ Bắc thì sao…”

Chu Hoài Ngạn im lặng giây lát rồi đột nhiên nói: “Cậu của cậu và sếp Tiết của Lệ Bắc có qua lại.”

“Vậy ư? Có không? Sao cậu biết mà tôi không biết?”

“Lúc trước ở tiệc rượu có nghe hai người bọn họ trò chuyện, là bạn học.”

Trần Mục Phi trở nên nghiêm túc: “Thật không đấy… Vậy cậu muốn làm gì?”

“Tiết Thành rất khó nắm bắt, có lẽ vì đã có lời của ông nội tôi nên ông ấy cố ý tránh tôi, nhưng tôi cần gặp ông ấy một lần.”

Trần Mục Phi: “Cho nên cậu muốn cậu của tôi hỗ trợ? Vậy cậu chờ một chút, tôi giúp cậu liên lạc.”

“Không cần, cậu cứ đưa phương thức liên lạc của ông ấy cho tôi, tôi tự liên lạc được.”

“Vậy tôi phải nói trước cho cậu biết là cậu của tôi là ác quỹ hút máu đấy nhé. Nếu cậu chắc chắn muốn tự mình đối phó với ông ấy thì để tôi đi cho, nói không chừng còn nể chút tình thân.”

“Cậu đi có khi còn phức tạp hơn.” Chu Hoài Ngạn lạnh nhạt nói, “Hút máu càng tốt, có thể dùng tiền bạc và lợi ích giải quyết thì không thành vấn đề.”

Hai người ngồi trò chuyện một lúc, Chu Hoài Ngạn bắt đầu liên tục xem giờ.

Trần Mục Phi nói: “Sao vậy, còn có hẹn à?”

“Không phải.” Chu Hoài Ngạn đặt ly rượu xuống, “Cũng gần đến giờ rồi, tôi đi đón Kinh Hi.”

“Bảo tài xế của cậu đi đón, đón rồi đưa thẳng đến đây luôn.”

Chu Hoài Ngạn: “Cô ấy ở bên ngoài chơi cả ngày rồi, chắc là đã muốn về nghỉ ngơi, tôi đưa cô ấy về nhà.”

Trần Mục Phi đỡ trán: “Anh hai của tôi ơi, cậu có hiếu với bạn gái thật sự. Cậu làm riết mà tôi tự thấy mình thụ động trước mặt bạn gái luôn đấy.”

Chu Hoài Ngạn ồ một tiếng, bày ra biểu cảm “Liên quan gì đến tôi”.

Trần Mục Phi: “Đệt, cậu đi lẹ đi! Đừng quan tâm đ ến sống chết của tôi!”

Chu Hoài Ngạn nở nụ cười, không chút do dự rời đi.

Tống Kinh Hi và Hứa Thanh xem phim xong là chín giờ, hai người xuống dưới lầu đợi Chu Hoài Ngạn.

Chu Hoài Ngạn bảo tài xế đưa Hứa Thanh trước, sau đó mới quay về Thiên Lang.

“Phim hay không?”

“Hay lắm.” Không có Hứa Thanh ở đây, Tống Kinh Hi cũng mạnh dạn nhích lại gần cọ vào người anh: “Nam chính rất đẹp trai, một mình chọi với mười người nhưng vẫn có thể quật ngã được tất cả, trời ạ, khó trách nữ chính mê chết đi sống lại. Em vừa tìm kiếm, hình là diễn viên mới nổi, tên gì mà….”

Trong lúc suy tư, thấy Chu Hoài Ngạn nhìn mình với ánh mắt hứng thú, Tống Kinh Hi hiểu ý, lập tức nói: “Tên gì thì em quên rồi, với lại em nghĩ kỹ lại rồi, anh ta không đẹp trai bằng anh.”

Chu Hoài Ngạn làm gì tin nổi mấy lời nói dóc của cô.

“Thật đấy, anh đừng không tin!” Tống Kinh Hi cười ha hả, tựa cằm lên vai anh, tránh tài xế phía trước rồi thấp giọng nói, “Anh ta không cao bằng anh, dáng người cũng không đẹp bằng anh.”

Chu Hoài Ngạn trở tay véo mặt cô: “Bớt nói mấy lời này đi, ngồi yên.”

“Ồ~”

Nửa tiếng sau, hai người vào thang máy lên lầu.

Tống Kinh Hi dùng vân tay mở cửa, Chu Hoài Ngạn đi theo phía sau cô, nhìn thấy trước cửa có hộp chuyển phát nhanh.

Anh cúi người nhặt lên, nhìn thấy tên cô trên đó nên tiện tay mang vào giúp cô.

Tống Kinh Hi vừa vào nhà đã chạy về phòng tắm rửa.

“Chuyển phát nhanh của em này.”

“À! Anh tháo ra giúp em đi.”

Tuần nào Tống Kinh Hi cũng có chuyển phát nhanh, hai ngày nay cô cũng mua không ít đồ, cho nên hoàn toàn không quan tâm đó là cái gì, bảo Chu Hoài Ngạn tháo ra giúp mình.

Chu Hoài Ngạn liếc nhìn hóa đơn vận chuyển, ngoại trừ tên và địa chỉ ra thì không có gì khác, là chuyển phát nhanh bảo mật.

Anh cũng không để ý, ngồi trong phòng khách dùng dao cắt băng dính rồi mở hộp ra.

Bên trong gói chuyển phát nhanh là một cái hộp bao bì màu tím nhạt, trên bao bì còn có một bức tranh hoạt hình hình tròn.

Mới đầu Chu Hoài Ngạn tưởng cô mua linh kiện hay đồ trang trí gì đó, nhưng… anh nhanh chóng chú ý tới dòng chữ phía dưới.

Là tên của một thương hiệu bao cao su nổi tiếng.

Đầu ngón tay anh thoáng khựng lại, lật chiếc hộp có bao bì màu tím nhạt lại, nhìn chi tiết sản phẩm ở mặt sau.

Ồ, quả thật không phải là linh kiện hay là đồ trang trí gì cả.

Mà là, trứng rung.