Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 48




Hệ thống thoát nước trên các con phố của khu thành cũ đã cũ kỹ, xe bị mắc kẹt trong màn mưa, sau nhiều khúc cua ngoằn ngoèo cuối cùng cũng tới được con hẻm sâu.

Hạ Thanh dừng lại trước cửa viện, lại chậm rãi xoay người. Cách một bậc thang, ánh trăng mỏng manh chiếu lên bộ âu phục và giày da màu đen của Trần Mộ Phi, dường như vừa bị cơn mưa bất chợt làm ướt hoàn toàn, cho dù là chất liệu đắt tiền cũng để lại dấu vết đậm màu.

Nhưng Trần Mộ Phi lại không nhận ra điều đó, tầm mắt rơi vào khoảng sân tối tăm trống trải phía sau cô: “Sợ à?”

Anh nói ít nhưng logic rất rõ ràng, khu thành cũ năm trước đã bắt đầu phá bỏ và di dời, các khu vực lân cận có rất nhiều người lạ mặt vào ở, giờ này rạng sáng mà cửa viện vẫn chưa khóa lại, nếu có người trốn ở bên trong cũng nói không chừng.

Hồi lâu sau, Hạ Thanh khẽ lắc đầu: “Quần áo của anh ướt hết rồi, hay là vào thay bộ khác đi.”

Lúc này Trần Mộ Phi mới chú ý tới ánh mắt dịu dàng như nước của cô dừng trước vai mình.

Anh vẫn giữ im lặng.

Hạ Thanh nâng bàn tay mảnh mai nhẹ nhàng đẩy cửa viện ra, làn gió mát mang theo giọng nói của cô: “Xe bị mắc mưa chưa thể ra ngay được, đừng làm lỡ thời gian.”

Trong ngoài rạp hát vô cùng yên tĩnh, Liễu Thành Trúc dẫn người đến nhà chú Chung ở nông thôn đón xuân mới vẫn chưa về.

Hạ Thanh bảo anh ở trong phòng chờ, lại sang phòng bên cạnh lấy ra một chiếc áo ngủ của Liễu Thành Trúc. Thân hình Trần Mộ Phi hơi cao, chỉ sợ quần áo không vừa, cô đưa áo ngủ qua, cách một tấm bình phong cũ nói: “Đưa cho tôi đi.”

Trần Mộ Phi đặt bộ âu phục và áo sơ mi đã cởi ra lên chiếc ghế bên cạnh, ngón tay thon dài đặt trên thắt lưng, do dự một lúc mới cởi ra.

Một lát sau, anh đưa áo cho Hạ Thanh.

Cùng lúc đó, bóng dáng xinh đẹp đứng sau bình phong cũng đưa khăn trắng cho anh: “Lau đi.”

Quần áo ngủ và khăn mặt đều làm từ chất liệu bông, mềm mại dán vào da thịt, sau khi Trần Mộ Phi mặc vào, anh ngồi xuống bên cạnh, dường như không quá quan tâm đ ến mái tóc bị mưa làm ướt, chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn bóng lưng bận rộn của Hạ Thanh.

Cô đi lấy máy sấy tóc, dùng mức gió nhẹ nhất cẩn thận thổi khô vết nước trên áo sơ mi.

Ngoài ra, trong căn phòng tối tăm không có tiếng động nào khác.

Trần Mộ Phi cũng không biết tại sao, trong khoảnh khắc máy sấy dừng lại, anh bỗng nhiên hỏi: “Em thấy Thường Minh Triết thế nào?”

Hạ Thanh đang vuốt phẳng nếp nhăn trên ống tay áo, nghe vậy thì dừng lại, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa nghĩ tới.”

Trần Mộ Phi vô thức muốn hút một điếu thuốc, lại quên mất bộ tây trang đang ở bên cạnh cô, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Để tôi nghĩ giúp em.”

“Ừm.”

“Thường Minh Triết không thích hợp với em.” Anh nhanh chóng tiếp lời, cũng khiến cho Hạ Thanh ngước mắt lên, tầm mắt sáng ngời nhìn thẳng vào bóng dáng ngồi trên ghế lúc này. Có lẽ là dáng vẻ quần áo xốc xếch khiến cho anh không còn sự lạnh lùng cấm dục như thường ngày, có chút khác lạ, nhưng sau khi trừ bỏ khí thế cao quý quyền lực kia, con người cũng trở nên lười biếng không ít.

Hạ Thanh nhẹ bước tới trước mặt anh, cầm lấy khăn lông trắng lau tóc cho Trần Mộ Phi.

Hai người nói chuyện với nhau rất kiềm chế, đều là anh thấp giọng thì thầm: “Gia thế của Thường Minh Triết tạm được, tình cảm bố mẹ ổn định, có điều anh ta đã quen ba đời bạn gái, thời gian ngắn nhất cũng chừng nửa năm, phương diện này không xứng với em lắm.”

Hạ Thanh nhỏ giọng nói: “Tôi không tốt đến như vậy.”

“Đâu có giống.” Trần Mộ Phi lại không thể nói ra chỗ nào khác biệt, anh ngẩng đầu, tầm mắt bị khăn lông trắng che lại, chỉ có thể nhìn thấy cổ tay mảnh mai của cô như ẩn như hiện thoáng qua vài lần. Anh gần như vô thức giơ đốt ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay trắng mịn đó.

Cảm xúc như bông gòn trượt khỏi trán, trong bóng tối, tầm nhìn của anh dần trở nên rõ ràng.

Trần Mộ Phi nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của Hạ Thanh, ướt át hệt như cơn mưa to ngoài cửa sổ, có thể nhốt người ở bên trong.



Trong phòng kín gió, không biết qua bao lâu, cô cúi người xuống, chủ động hôn lên đôi môi có chút lạnh lùng của người đàn ông.

*

Cơ thể mảnh mai của Hạ Thanh rất trơn mịn, lúc nằm trong chăn, sờ lên chỗ nào cũng thấy mềm mại, làm người ta không dám dùng sức.

Váy và áo ngủ quần âu bị ném xuống sàn nhà nhưng cũng không ai quan tâm, Trần Mộ Phi rời khỏi đôi môi cô, lại hôn dọc một đường xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm nhìn trán cô tựa vào gối đầu, vô tình để lộ chiếc cổ trắng muốt, yết hầu anh vô thức lăn lộn, cúi đầu ngậm lấy.

“Có thể không?” Trần Mộ Phi thấp giọng hỏi, tựa như nhớ ra mình phải chính nhân quân tử.

Hạ Thanh biết anh ám chỉ điều gì, cô giơ tay lên, đầu ngón tay lành lạnh lướt qua lồ ng ngực gần trong gang tấc, chậm rãi ôm lấy anh, hô hấp nhẹ nhàng mềm mại, cảm nhận được cảm giác đặc biệt trong cơ thể, đột nhiên ngừng lại.

Trong bóng tối, Trần Mộ Phi thử vài lần, nhưng không tìm được đúng vị trí.

Tấm lưng mảnh khảnh của cô ướt đẫm mồ hôi, cảm nhận được quai hàm người đàn ông hơi siết chặt, bèn hé môi nói: “Anh muốn bật đèn không?”

“Không cần.” Bàn tay với khung xương hoàn hảo của Trần Mộ Phi giữ chặt cô lại, sức lực có hơi nặng, da thịt ở phần thắt lưng kia e là phải tổn thương mười ngày nửa tháng. Anh vẫn muốn thử, nhưng Hạ Thanh không được thoải mái lắm, hơi trốn vào bên trong, tiếp tục chủ động hôn lên đôi môi mỏng mím chặt của anh.

Bất luận là cô hay là Trần Mộ Phi vẫn đang cố gắng thử đều không dễ chịu lắm.

Ga trải giường dính mùi ẩm ướt bị làm cho nhăn nhúm, gối đầu cũng rớt xuống sàn nhà từ lúc nào không hay, cơn mưa to bên ngoài bệ cửa sổ ngày càng dữ dội, sự ồn áo khiến lòng người không yên. Ánh trăng hắt vào người Trần Mộ Phi, phác họa rõ đường nét ngũ quan sắc sảo, mỗi khi anh cau mày khó chịu, cô sẽ giơ ngón tay vuốt v e mạch đập nổi lên bên cổ anh, như đang kiên nhẫn trấn an loại động vật hoang dã ăn thịt cỡ lớn nào đó chuẩn bị đi săn.

Đang giằng co.

“Ting ting ——” Màn hình điện thoại di động đột ngột sáng lên trong bóng tối sâu kín, phản chiếu hình ảnh của hai người.

Lúc đầu không ai để ý đến.

Cho đến khi Trần Mộ Phi xoay người trước, ngồi dậy khỏi chiếc giường lộn xộn nhăn nhúm. Do phải đè nén thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó nên những đường cong cơ bắp rắn rỏi trên vai và lưng cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở nam tính càng trở nên rõ ràng trong bầu không khí yên tĩnh.

Tiếng chuông vang lên ba mươi giây rồi tự động cúp máy.

Khi tiếng chuông lại vang lên.

Cơ thể trắng muốt của Hạ Thanh nằm im trên giường không nhúc nhích, cuối cùng cô mở mắt nhìn bóng lưng Trần Mộ Phi, giơ tay cầm điện thoại nhận máy, đè giọng nói: “Tiểu Lý Nhi?”

….

Mưa đã tạnh.

Bộ âu phục vẫn chưa khô lại khoác lên thân hình cao lớn của người đàn ông, từ đầu đến cuối anh vẫn giữ im lặng, tựa như vừa rồi chỉ là một giấc mộng hỗn loạn.

“Tư Phạm.”

Trước khi anh chuẩn bị đi, Hạ Thanh khoác ra giường bước xuống giường, dưới chân không mang dép, khom lưng cầm lấy áo khoác màu đen bên cạnh ghế nằm lên, lại tự nhiên nhét miếng vải ren mỏng vào trong túi, sau đó đưa cho Trần Mộ Phi đang chuẩn bị xoay người ra khỏi cửa.

Bàn tay thon dài của Trần Mộ Phi nhận lấy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu.

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, cũng không biết đã chậm trễ bao lâu.

Nhưng điện thoại di động của anh vẫn đang vang lên không ngừng, hẳn là xe đã hết mắc kẹt.

Không biết Trần Mộ Phi đang suy nghĩ gì, anh đột nhiên cúi đầu, muốn hôn cô.

Hạ Thanh lại hơi tránh đi, dưới bầu không khí mập mờ yên tĩnh, cô bình tĩnh nói: “Đừng trì hoãn thời gian mưa tạnh nữa, mau về đi.”



Cô sợ khu thành cũ lại tắc nước, nhốt người đàn ông kiêu hãnh trước mắt ở lại đây.

Mọi chuyện suôn sẻ, trên đường Trần Mộ Phi lái xe quay lại nhà họ Hạ cũng không chết máy lần nữa. Anh hờ hững bước xuống xe, còn chưa vào cửa, cách xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng thanh nhã che ô đứng dưới tàng cây.

Chú quản gia tóc mai đã điểm sương tinh mắt nhận ra người đó, thì thầm nhắc nhở: “Là Lôi Linh Vi.”

Năm trước Lôi Minh Nhân dẫn theo con gái đến nhà tổ thăm hỏi, khi đó Trần Mộ Phi tình cờ đi công tác, cũng hoàn mỹ bỏ lỡ hai bố con này, bây giờ sắc trời còn chưa sáng, còn mưa to cả đêm, không biết Lôi Linh Vi đã đợi bao lâu rồi. Mép ô hơi nâng lên, lộ ra nửa khuôn mặt mỹ nhân khiến người khác thấy thương tiếc: “Sếp Hạ.”

Bóng dáng màu đen của Trần Mộ Phi đứng dưới bậc thang, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô ta chăm chú.

Chú quản gia rất thức thời lui về phía sau vài bước, qua ánh sáng chập chờn, ông ấy quan sát được vị đại tiểu thư chân chính nhà họ Lôi này dường như hiểu lễ nghi hơn so với cô con gái nuôi kia, cho dù thân thể yếu ớt đứng trong mưa gió quá mười phút cũng có thể trở bệnh nặng ngay tại chỗ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, chỉ vì muốn tranh thủ mười phút để thương lượng thỏa thuận với Trần Mộ Phi.

Lôi Linh Vi rất am hiểu nhìn mặt đoán ý, tự biết đối phó với kiểu đàn ông trời sinh lạnh lùng cấm dục như Trần Mộ Phi, chỉ dùng mỹ nhân kế thì không có tác dụng, bằng không Hình Tuyết cũng sẽ không bị anh vô tình đá ra khỏi cuộc chơi. Cô ta phải để cho Trần Mộ Phi biết rõ, cưới cô con gái cả của nhà họ Lôi đáng giá hơn rất nhiều so với các vị tiểu thư danh giá khác trong giới hào môn này.

Mười phút thoáng qua đã đến.

Cuối cùng Trần Mộ Phi nghe thấy cô ta nhẹ giọng nói một câu: “Miếng thịt Hồng Kông kia không chỉ nhà họ Hạ muốn, thế lực của nhà họ Lôi lại tồn tại nhiều năm, nếu anh cưới tôi, không chỉ đạt được lợi ích cho việc làm ăn của gia tộc mà còn có được một người vợ mẫu mực hiền lương thục đức bày mưu tính kế hoàn mỹ cho anh. Sếp Hạ, dã tâm và d*c vọng của anh, tôi có thể hiểu được.”

Anh trầm tư giây lát, cũng không từ chối ngay.

Lôi Linh Vi biết cơ hội thắng của mình đã tăng thêm ba phần, ngón tay trắng nõn lẳng lặng siết chặt ô.

Gió lạnh thổi thẳng vào mặt, thân thể cô ta lung lay sắp đổ, tựa như một giây sau sẽ ngã bệnh ngay tại chỗ.

Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Mộ Phi như được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc, trước sau không lộ ra cảm xúc gì, đôi môi mỏng thốt lên vài chữ rõ ràng: “Vào trong nói chuyện.”

Chiếc váy dài đến mắt cá chân của Lôi Linh Vi đã ướt sũng, cô ta dịu dàng từ chối lời mời của anh: “Tôi hy vọng lần sau vào cửa nhà họ Hạ, anh sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng mời tôi vào.”

….

Đưa mắt nhìn người đi xa, chú quản gia mới theo chân Trần Mộ Phi vào cửa, đưa ra lời nhận xét thích hợp: “Cô Lôi này, không đơn giản.”

Từ việc từ chối bước vào cửa nhà họ Hạ, có thể thấy được cô ta biết tiến biết lùi, lạt mềm buộc chặt đắn đo lòng người.

Trần Mộ Phi dùng ngón tay lạnh như băng cởi cà vạt, trước khi đi lên lầu, anh lãnh đạm liếc nhìn chú quản gia: “Lôi Minh Nhân gần đây thế nào?”

“Ông ta tới Tứ Thành hẹn gặp mấy người cầm quyền ở quán rượu, trong đó bao gồm cả nhà họ Quý cũng có tiếp xúc.”

Dứt lời hai giây, chú quản gia lại cẩn thận nói: “Ba ngày sau, Lôi Minh Nhân muốn gặp mặt cậu.”

“Được.”

Trên lầu yên tĩnh.

Sau khi Trần Mộ Phi bước vào phòng ngủ chính rộng rãi lạnh lẽo, anh đột nhiên không vội đi tắm rửa nữa, ngồi ở mép giường màu đen, cổ áo sơ mi mở ra ba cúc, ánh sáng bên ngoài chiếu từ chiếc cổ thon dài đến xương quai xanh, lặng lẽ phác họa ra hình dáng rõ ràng hoàn mỹ.

Trên đó dường như còn lưu lại mùi hương phụ nữ, trộn lẫn với da thịt lạnh như băng của anh.

Trong đầu Trần Mộ Phi không khỏi hiện lên đôi mắt dịu dàng thấm đẫm sương mù của Hạ Thanh. Im lặng mấy giây, anh cảm thấy cổ họng khát khô, muốn hút điếu thuốc để đè nén hơi thở dồn dập khác thường trong lồ ng ngực, bàn tay thon dài vươn đến túi áo khoác ngoài muốn lấy bao thuốc lá bỗng khựng lại.

Giây tiếp theo.

Anh chậm rãi rút chiếc qu@n lót ren từ trong túi ra, hệt như dòng nước ngọt tan chảy trên lòng bàn tay anh.