Bốn năm sau.
Thất Noãn 23, Tống Ngạo 25.
Trong khoảng thời gian đó có hạnh phúc cũng có hiểu lầm, đau khổ nhưng họ đã vượt qua tất cả vì họ thật lòng yêu nhau, muốn ở cạnh nhau.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, là ngày nhà nhà cùng quây quần bên nhau để đón giao thừa, đón chào một năm mới đầy thuận lợi.
Vì ba mẹ anh có một cuộc công tác đột xuất, không thể cùng anh đón giao thừa, vậy nên anh đã đến nhà của cô, làm một thành viên trong gia đình.
Nếu hỏi anh có cảm thấy ngại không thì xin thưa Tống Ngạo anh đã chai mặt từ lâu, thậm chí ba mẹ cô còn quan tâm đến anh hơn cả cô, lúc nào cũng nhắc đến anh, sợ anh không thể đến chơi.
Chiều hôm đó Thất Noãn cùng với anh đi siêu thị để mua nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn, phải mua rất nhiều rất nhiều thứ, nếu không có anh cô không biết làm sao có thể đẩy một xe hàng to đến vậy.
"Em còn muốn mua gì nữa không?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu: "Những thứ cần mua đều đã mua hết rồi, không còn thiếu gì nữa."
"Thật sự không muốn mua gì nữa?" Anh nhướng mày, dường như có thể dọc được suy nghĩ trong đầu cô, hiểu rõ cô cho đến từng tế bào.
Thất Noãn bẽn lẽn cười, cô chỉ vào kệ bánh ở trước mặt: "Em muốn mua bánh."
Tống Ngạo phì cười, anh biết cô có thói quen ăn vặt sau khi ăn cơm, anh xoa đầu cô: "Vậy thì mia đi, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."
Nhưng Thất Noãn lại xụ mặt: "Thôi vậy, mẹ em mà nhìn thấy lại mắng cho một trận, nói em suốt ngày không ăn uống gì chỉ biết ăn vặt, bệnh rồi báo."
Anh thở dài, lấy mấy bịch bánh bỏ vào xe hàng: "Không sao, cứ nói là do anh muốn anh, mẹ em sẽ không mắng đâu."
"Thật sao?"
"Ừm."
Cô hớn hở kiểng chân lên hôn vào má của anh nghe cái chụt: "Anh là tốt nhất!"
Sau đó cô đã lấy rất nhiều bánh bỏ vào xe, mỗi loại lấy một bịch, tham lam như một đứa con nít, chỉ cần thấy bánh kẹo là sáng mắt.
"Đủ rồi, em lấy nhiều như vậy có ăn hết không?"
"Em mặc kệ! Em muốn mua hết!"
Tống Ngạo bất lực lắc đầu, không biết phải làm sao với đứa "em gái" ham ăn này nữa.
Tối đó cô và anh cùng mẹ cô gói sủi cảo, gói bánh xếp, làm những món bánh thơm ngon mà thường ngày ít có cơ hội cùng nhau làm. Còn ba cô thì trang trí lại nhà cửa, vì là một giáo viên toán nên ông ấy rất khắc khe về việc căn chỉ đúng tỉ lệ, dán câu đối chỉ lệch một tí thôi ông ấy cũng cảm thấy không thuận mắt.
"Tống Ngạo, anh gói bánh xấu quá!" Cô nhăn mặt, cảm thấy nó thật sự rất xấu.
Nhưng mẹ cô lại bênh vực cho anh: "Mẹ thấy đẹp mà."
"Mẹ à! Từ khi nào mà mẹ lại dễ tính như vậy? Lúc trước khi con mới học gói bánh, gói còn đẹp hơn anh ấy nữa mà mẹ cũng chê lên chê xuống, vậy mà bây giờ lại nói anh ấy gói đẹp? Mẹ đúng thiên vị." Cô bĩu môi, cảm thấy không phục.
Tống Ngạo cười nham hiểm, anh véo má cô: "Em bé đừng giận nữa, anh thừa nhận anh không khéo tay, em là giỏi nhất."
Thất Noãn vui vẻ tươi cười: "Phải vậy chứ."
Đột nhiên, mẹ cô và anh đều phì cười khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhìn sang bàn tay dính đầy bột của anh mới nhận ra là bạn thân bị anh trêu chọc.
Thất Noãn tức giận, cô cầm lấy nắm bột, ném vào mặt anh: "Tống Ngạo, anh hay lắm, anh dám chọc em!!!"
Tống Ngạo vội vàng bỏ chạy: "Anh không cố ý, thật đó! Em bé đừng tức giận!"
"Ai là em bé của anh? Anh đứng lại đó, đừng chạy."
Cô đuổi theo anh chạy vòng quanh nhà khiến cho câu đối của ba cô vừa treo lại bị lệch sang một bên.
Ba cô giận đến mức giật mép, ông ấy hét lên: "Hai đứa có thôi đi không!!"
Sau khi cùng nhau ăn bữa tối, cô và anh cùng ba mẹ bắt đầu quây quần lại xem chương trình tạp kỹ trên TV, thỉnh thoảng lại cùng nhau cười đùa, nói chuyện rôm rả bàn về tiết mục hay ho nào đó.
Tuy hạnh phúc và bình yên là vậy nhưng Thất Noãn lại cảm thấy hơi chán, vì có ba mẹ nên anh và cô phải giữ ý tứ hơn mọi khi, không dám làm những hành động lố lăng hay thân mật quá mức, chỉ lén nhìn nhau rồi mỉm cười.
Chợt, Thất Noãn lại chọt chọt vào eo anh, muốn khiêu khích anh.
Tống Ngạo nhướng mày nhìn cô, nhỏ giọng: "Em muốn làm gì?"
Thất Noãn không trả lời, cô đắc ý, tiếp tục cù lét anh.
Anh nắm chặt lấy tay cô, ra hiệu cho cô dừng lại.
Nhưng cô lại là một cô gái nghịch ngợm, được nước lấn tới, cứ thích chọc anh, vì vậy cô không những không dừng lại mà còn làm mặt xấu trêu anh, khiến người ta vừa ghét lại vừa yêu.
Tống Ngạo không muốn tiếp tục nhượng bộ nữa: "Em chán sống rồi phải không?"
"Anh... anh... anh định làm gì?" Cô vội vàng tránh xa anh ra những vẫn không thể thoát khỏi bàn tay anh.
Nhược điểm của cô là cô, mỗi lần anh sờ vào cổ cô hay thổi hơi nóng vào cổ thì đều khiến cô rùng mình, có cứng đầu đến đâu cũng phải xin tha.
"Anh... đừng mà... đừng có chạm vào em." Cô nhỏ giọng, muốn đẩy anh ra nhưng không được.
Anh lại đến gần cô hơn, thì thầm vào tai cô: "Sao hả? Còn muốn đấu nữa không?"
Thất Noãn không cam tâm, cô mím môi sau đó hét lên: "Ba, mẹ, Tống Ngạo anh ấy ăn hiếp con."
Tống Ngạo hoảng hốt buông cô ra, không ngờ cô còn dám dùng đến chiêu này.
"Em... em đừng có ở đó mà nói bậy bạ."
Thất Noãn: "Lêu lêu lêu lêu! Có ngon thì anh bắt em đi!" Sau đó cô cười như được mùa, vội vàng bỏ chạy.
Tổng Ngạo nghiễn răng, anh là người có thù tất báo, anh nhanh chóng đứng dậy, sải bước đuổi theo: "Vậy em có ngon thì đừng chạy."
"Em không có bị đần, còn lâu em mới đứng lại."
Ba mẹ anh bất lực nhìn hai người sau đó nhìn nhau rồi ngán ngẩm thở dài.
Ba cô than thở: "Nhìn con bé nhà mình xem, còn trẻ con như vậy, nghĩ cũng thật tội cho Tổng Ngạo, phải chiều chuộng, chịu đựng cái tính cách dở hơi đó của nó."
Mẹ cô phì cười: "Như vậy không phải rất tốt sao? Đàn ông ấy à... vẫn nên biết nhún nhường một chút."
Thất Noãn chạy lên sân thượng, cuối cùng vẫn không thoát được anh. Anh ôm lấy cô từ phía sau, siết chặt không cho cô chạy thoát: "'Còn muốn chạy?"
"Lụp bụp... bùm... bùm... bùm!"
Thì ra năm cũ đã qua đi, thời khắc chuyển giao đã đến, những chùm pháo hoa tỏả sáng trên bầu trời đêm vô cùng rực rỡ và đẹp đẽ.
Thất Noãn bị những đoá hoa lấp lánh đó mê hoặc, đôi mắt sáng ngời ngắm nhìn từng đóá hoa nở rộ rồi biến mất.
"Năm mới vui vẻ!" Cô quay sang nhìn anh, trên môi là nụ cười rực rỡ hơn cả pháo hoa.
Tổng Ngạo mỉm cười, anh cảm thấy pháo hoa kia đẹp là do có cô bên cạnh, nếu không thì có khác gì những vệt sáng nhạt nhẽo, hiu quạnh, anh nhẹ giọng, trầm ấm nói: "Năm mới vui vẻ!"
Ba giây sau, anh chợt nắm lấy bàn tay cô, mân mê bàn tay nhỏ nhắn ấy sau đó lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, nhân lúc cô không để ý đeo vào cho cô.
"Thật đẹp!" Thất Noãn nhất thời vẫn chưa phát hiện ra, đến khi cô vươn bàn tay ra muốn chạm vào ánh sáng xinh đẹp đó thì cô mới phát hiện ngón áp út của cô cũng có một vì sao lấp lánh.
Thất Noãn rất bất ngờ, cô vui đến mức ôm chàm lấy anh: "Tống Ngạo... đây... đây..."
Tống Ngạo dịu dàng xoa đầu cô: "Có thích không?"
Thất Noãn liên tục gật đầu: "Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?"
"Nếu anh nói ngay lần đầu tiên gặp em anh đã muốn cùng em kết hôn, em có tin không?" Anh nghiêm túc.
Thất Noãn bĩu môi: "Anh lại chọc em!"
"Thật đó, ngay lần đầu tiên gặp em anh đã cảm thấy em rất đáng yêu, cả đời này của em vốn định sẵn là người của anh rồi."
"Anh nói cứ như em sẽ đồng ý làm người của anh vậy."
"Vậy em có đồng ý làm vợ của Tống Ngạo anh không?"
Cô giả vờ suy suy nghĩ nghĩ, sau đó dứt khoát trả lời: "Không muốn."
Anh nghiến răng, có chút không vui: "Thật sự không muốn?"
"Em..."
Cô còn chưa kịp trả lời thì anh đã kéo cô về phía mình, hôn lên đôi đỏ mọng cô.
"Anh không cho phép em từ chối."
"Tại sao chứ?"
"Vì em là định mệnh của đời anh, chỉ có thể làm vợ của anh."
Thất Noãn cười rạng rỡ: "Em không tin vào định mệnh nhưng em quyết định tin tưởng anh, vì anh... là chàng trai mang đến may mắn cho em, chỉ có thể là anh - Tống Ngạo của Thất Noãn."
Anh bổ sung thêm vào một câu, một câu khẳng định chắc nịch tình yêu của anh dành cho cô là trường tồn: "Mãi mãi cũng không thay đổi."