Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió

Chương 41: Mùa hạ năm ấy




Kiếp sau.

Thất Noãn 15 tuổi, Tống Ngạo 17 tuổi.

Thất Noãn sinh ra trong một gia đình gia giáo có ba là giáo viên toán, mẹ là giáo viên tiếng Anh, không phải là đại tiểu thư cũng không phải là một cô gái nổi bật, cô chỉ là một người bình thường trong những người bình thường, có ba mẹ yêu thương, có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.

Tống Ngạo ở kiếp này cũng không phải là đại công tử nhà thế gia mà chỉ là con trai của một thương gia bình thường, không mấy danh tiếng, cuộc sống của anh rất đơn giản, không cần xu nịnh người khác cũng không cần người khác quay quanh nói lời ngon ngọt. Anh không những có rất nhiều bạn tốt mà còn được thầy cô quý mến, tính cách cũng không hẳn là lạnh lùng nhưng lại có cảm giác hơi xa cách, khi quen lâu mới biết thật ra anh là một người rất hòa đồng và vui vẻ.

Mùa hạ năm đó, Thất Noãn là một cô gái ngây ngô, mặc một chiếc váy màu trắng, tóc tết thành hai bím có hai cái nơ xinh xắn trên đầu. Cô đứng xếp hàng trong một tiệm kem, muốn mua một cây kem thật ngon, nhưng vì là mùa hạ nóng bức, ai cũng muốn có một cây kem mát lạnh nên có chút đông đúc, cô đã xếp hàng ở đây được mười phút nhưng vẫn chưa tới lượt.

Trong lúc đó, chợt có rất nhiều chàng trai mặc áo thể thao đi đến, trên người nhễ nhại mồ hôi, thu hút ánh nhìn.

Chàng trai đi đầu cầm theo một quả bóng rổ, trông rất là đẹp trai, nhưng đều khiến cô chú ý nhất không phải sự đẹp trai ngút trời đó mà chính là chiếc áo mang mã số 7 của anh, vì đó là số may mắn của cô.

"Tống Ngạo, cậu xếp hàng đi, tụi này chờ cậu." Bạn của anh nói.

"Được." Chàng trai mang mã số may mắn bước đến đứng phía sau cô, cao hơn cô cả một cái đầu.

Cô lẩm bẩm: "Tống... Ngạo." Cô cũng không biết vì sao lại muốn ghi nhớ cái tên này, chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc mà chàng trai này cũng rất đặc biệt.

Bỗng, Tống Ngạo cúi đầu nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong vô thức, cả hai đều không rời mắt khỏi đối phương, ba giây, chỉ ba giây quyết định một số phận, lương duyên được kết, dây tơ hồng gắn bó bền chặt.

"Cô gái, có muốn mua kem không?" Ông chủ lên tiếng gọi.

Thất Noãn giật mình, cô không biết là đã tới lượt của mình, không ngờ là nhanh như vậy.

"Có... con muốn một cây kem vị dâu, không, hai cây, là hai cây." Cô gấp gáp nói, cứ như sợ ông chủ sẽ đổi ý không chịu bán cho mình.

Tống Ngạo bị gành động ngốc nghếch của cô làm buồn cười, vội vàng bịt miệng lại, lén lút mỉm cười.



Thất Noãn không thèm để ý đến anh, cô chỉ muốn nhanh chóng mua được kem sau đó trở về nhà tránh nắng.

Sau khi mua được kem cô đã vui vẻ rời đi, còn quay đầu lại nhìn anh một cái, ghi nhớ gương mặt cà nụ cười như ánh dương của anh, biết đâu... còn có cơ hội gặp lại.

Tống Ngạo: "Chỗ của cháu có mười người, mười cây kem vị dâu ạ." Sau đó anh nhìn về hướng của cô, chỉ là cô đã đi mất.

"Này! Cậu nhìn gì đấy!" Diệp Trung Chấn huýt vào vai anh.

Một cậu bạn khác lại tiếp lời: "Nhìn cô bé kia kìa, mà cô bé đó đáng yêu thật, tôi chính là muốn có một cô bạn gái như vậy."

Diệp Trung Chấn: "Ớ đâu? Sao tôi không thấy."

Tống Ngạo: "Đừng nhìn nữa, đã đi rồi."

Diệp Trung Chấn: "Ố! Nhưng mà cậu mua kem vị gì đấy?"

Tống Ngạo cong khoé môi, thản nhiên trả lời: "Vị dâu."

Cả bọn liền trố mắt sau câu nói của anh, không khí chợt ồn ào.

"Vị dâu? Tôi không thích vị dâu."

Diệp Trung Chấn: "Từ khi nào mà cậu lại thích kem vị dâu vậy? Tôi nhớ cậu thích socola mà."

Tổng Ngạo: "Tự nhiên lại muốn ăn, cậu có ý kiến không?"

Diệp Trung Chấn và đám bạn của anh: "..."