Vài ngày sau đó Tống Ngạo lại không trở về nhà, đến khi anh trở về là vì ba mẹ anh kêu anh và cô cùng về Tống gia ăn một bữa cơm gia đình. Tuy anh không muốn nhưng đây đã là quy tắc, một tháng hai lần, không được làm trái.
Mà mỗi lần như vậy người khó xử nhất vẫn là Thất Noãn, vì ba mẹ anh đều rất quan tâm đến cô, cô không muốn làm họ không vui, không muốn họ vì cô mà cùng anh cãi nhau.
Thế nên khi về Tống gia cô sẽ ít nói hơn, không cần nói những thứ không cần thiết, cố tỏ ra là mình ổn, không cảm thấy thiệt thòi chút nào, ngoan ngoãn ăn một bữa cơm sau đó trở về. Nhưng như vậy thật sự quá gò bó và xa cách, cô có cảm giác như bản thân bị vây khốn bởi một màn đêm đen và vách ngăn giữa cô và anh mãi mãi cũng không có cách nào xoá bỏ.
Tống Ngạo ngồi vắt chéo chân ở phòng khách, anh nhàm chán hút một điếu thuốc, mất kiên nhẫn chờ đợi.
Anh cau mày nói với người hầu: "Cô lên xem xem có phải cô ta chết luôn trên đó rồi không vậy."
Anh là vậy, không có một chút nhẫn nại nào cho cô, cho dù chờ cô một giây anh cũng cảm thấy láu, cảm thấy không đáng, thế nà cô lại chờ anh tận tám năm, lại muốn chờ anh mưa dầm thấm lâu, ngoảnh lại nhìn cô một lần. Thật ra đi đến ngày hôm nay, chân cô cũng đã mỏi nhừ, cũng đã mệt, chỉ là cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc, vẫn mong ngóng một phép màu... biết đâu có gắng thêm một chút có thể hái được quả ngọt.
Người hầu định lên gọi cô thì cô đã đi xuống, cô chậm rãi bước xuống cầu thang, trông không khác nào một vị tiểu thư dịu dàng, hiền hậu.
Cô mặc trên người một bộ váy màu hồng phấn, kín đáo lại đơn giản. Tóc cũng không quá cầu kì, chỉ búi gọn lên, để thừa vài sợi tóc mái lả lơi khi cô bước đi.
Nhưng người vô tâm đâu thấy cảnh đẹp trước mắt, trong lòng anh, cho dù cô có làm gì, có xinh đẹp như thế nào thì cũng chỉ là mặt trăng bị che khuất sau đám mây đen, nhàn chán đến mức đáng khinh.
Anh bước đến gần cô, liếc nhìn một cái rồi phun ra ngụm khói trắng, Thất Noãn vốn dĩ không quen với mùi khói thuốc, có chút khó chịu lùi về sau.
"Xấu xí như cô có trang điểm cũng không đẹp nổi, chỉ tổ tốn thời gian." Nói xong anh liền quay lưng bỏ đi, dáng vẻ thờ ơ, không nguyện ý. Có lẽ nếu không vì ép buộc, anh và cô mãi mãi cũng không thể cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm.
Thất Noãn lặng lẽ đi theo sau.
Từ khi bước lên xe anh đã không nhìn thêm một lần nào nữa, cô cũng không dám nói tiếng nào, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở.
Cô nghiêng đầu, lén nhìn ra bên ngoài, buổi tối ở đô thị thật tấp nập, đâu đâu cũng có xe qua lại, ánh đèn đường vàng càng làm tăng độ mỹ lệ của nó. Nhưng cũng vì đô thị này quá rộng lớn, quá xa hoa nên lòng người cũng trở nên lạnh nhạt không ít, "đèn nhà ai nấy rạng" và cũng chỉ có người trong cuộc mới biết họ cảm thấy cô đơn ra sao.
Thất Noãn từng ước rằng, cô không phải là tiểu thư nhà giàu, anh cũng không phải là con nhà thiếu gia, không biết như vậy thì quan hệ và anh có tốt hơn chút nào không, cô chỉ biết cuộc sống của cô sẽ không như hiện tại, vì có lẽ... ba mẹ cô vẫn còn ở đây, cô cũng không cần phải gả cho anh, khiến anh chán ghét.
Nhưng cuộc sống này chưa bao giờ là một giấc mộng, những thứ tươi đẹp đó đối với cô, chung quy vẫn là thứ mà cô không thể với tới được.
Đến Tống gia, Thất Noãn chậm chạp bước xuống xe, tuy đã đến đây rất nhiều làn nhưng cô vẫn không thể không căng thẳng, tay chân đã toát mồ hôi lạnh.
Cô đứng ở đó, lề mề chưa chịu cất bước làm cho Tống Ngạo cảm thấy bực bội, anh nhíu mày nhìn cô: "Sao? Còn cần tôi dắt tay cô đi à?"
Anh không chờ cô mà bỏ vào trong trước, sau đó cô mới vội vàng chạy theo sau, trông rất buồn cười nhưng đồng thời cũng rất đáng thương.
Khi họ đến thì cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần ngồi vào bàn là được. Chỉ là cô có chút sợ hãi, do dự một lúc mới dám kéo ghế ra ngồi gần anh, nhưng anh có vẻ như không quá để tâm.
Mẹ anh bới cơm cho cô rồi nói: "Hình như Noãn Noãn lại gầy hơn rồi, có phải con không ăn uống đầy đủ không?"
Cô xua tay, còn chưa kịp trả lời thì mẹ anh lại nói: "Chắc chắn là do Tống Ngạo không đối xử tối với con, lại ức hiếp con rồi."
"Cô ta có ăn hay không thì liên quan gì đến con? Không lẽ con phải đút từng thìa cơm cho cô ta thì mẹ mới vừa lòng?" Anh hậm hực nói.
"Ơ hay, bây giờ Noãn Noãn đã là vợ của con, con phải quan tâm đến con bé mới đúng chứ. Rốt cuộc con có biết làm chồng người ta không vậy?" Mẹ anh tức giận mắng.
Anh dứt khoát trả lời: "Không biết."
Mẹ anh tức giận đến không nói nên lời, quay sang ba anh oán trách: "Anh nhìn đi, con trai cưng của anh đấy, cứng đầu cứng cổ y như anh."
Ba anh thở dài rồi lại cười trừ, không nói câu nào, còn Thất Noãn thì lẳng lặng cúi đầu, cô không biết nên nói thế nào cũng không dám nói chuyện, chỉ sợ nếu cô nói sai gì đó lại gây thêm rắc rối.
Một lúc sau, mẹ anh lại bảo với giọng nhẹ nhàng: "Tống Ngạo, gấp thức ăn cho Noãn Noãn đi con."
Lần này anh không cãi lại mà ngoan ngoãn nghe lời: "Ăn rau nhiều vào, tốt cho sức khỏe."
Mẹ anh tức đến run người, đặt mạnh đôi đũa xuống, chỉ là bà ấy chưa kịp nói gì cô đã lên tiếng: "Mẹ à, mẹ đừng hiểu lầm anh ấy, con thật sự thích ăn rau."
Nghe thấy lời này của cô anh liền cảm thấy không thuận tai, khó chịu ra mặt.
Mẹ anh thở dài, sau đó gấp một ít thịt bỏ đầy vào bát của cô: "Thích gì mà thích? Con ăn thịt nhiều vào, phải bồi bổ cơ thể, sau này còn phải sinh cháu cho Tống gia."
Lời mẹ anh nói rõ là nói cho anh nghe, anh đương nhiên biết nên trả lời ngay: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện đó đâu."
"Con nói vậy là sao? Có phải con muốn mẹ tức chết con mới vừa lòng?" Bà ấy lại nói: "À! Hay là con định để cho người phụ nữ tên Âu Nhã kia sinh con nối dõi cho nhà này? Nói trước là mẹ không chấp nhận đâu."
Tống Ngạo chỉ nghiến răng nghiến lời mà không đáp trả, vì anh biết có nói gì thì mẹ anh cũng không thay đổi ý định.
Còn Thất Noãn, cô chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm của mình, cô không dám nhắc đến việc cô đã mang tha. Cô sợ nói ra rồi, với tính cách của anh, anh sẽ bắt cô bỏ đứa bé, nhưng cô không muốn như vậy, vì đứa bé này sẽ minh chứng cho tình yêu của cô dành cho anh, anh không cần cũng không sao, cô cần.