Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió

Chương 32




Khi màn đêm buông xuống, trong lòng anh luôn có mỗi nỗi hỗn độn, anh sợ rằng anh sẽ không thể nhìn thấy cô nữa, chỉ khi trở về nhà, nhìn thấy cô ở trong phòng chờ anh thì lòng anh mới cảm thấy nhẹ nhõm, mới cảm thấy bình yên.

Nhưng thật ra đó chỉ là anh đang tự lừa mình dối người, rõ ràng đã rất mệt mỏi và bất lực nhưng lại luôn tỏ ra rằng mình ổn trước mặt cô, muốn nói với cô rằng anh đang sống rất tốt. Cơ mà anh biết rõ, điều anh muốn, tham vọng của anh không chỉ dừng lại ở đây.

"Thất Noãn, anh đưa em đến một nơi." Anh dịu dàng nói, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ và vững vàng.

Thất Noãn ngờ nghệch nhìn anh: "Đi đâu? Anh quên rằng người khác không nhìn thấy em sao? Lỡ như họ nói anh không được bình thường thì sao?"

"Không quan trọng." Anh bước đến, muốn nắm tay cô nhưng lại vội vàng rụt tay lại: "Nghe lời anh đi, được không?"

Thất Noãn vốn dĩ không thể từ chối, cô ngoan ngoãn đi theo anh.

Anh lái xe đưa cô đến một nơi, là rạp chiếu phim, nhưng bên trong lại không có ai cả, vắng vẻ đến rợn người.

Anh tự đi lấy bỏng ngô và nước, định đưa cho cô nhưng lại mỉm cười nói: "Thôi, để anh cầm vậy."

"Tống Ngạo, đây là... chuyện gì vậy?" Cô nhìn xung quanh, đến nhân viên phục vụ cũng không thấy đâu.

Anh nói với giọng ấm áp để cô yên tâm hơn: "Em không cần lo lắng, vì sợ rằng người khác sẽ ảnh hưởng đến chúng ta nên anh đã bao hết rạp chiếu phim này rồi." Anh lại nói: "Đây cũng xem như là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, em có thích không?"

Thất Noãn cảm thấy vô cùng xúc động, đây là một điều mà cô nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến: "Thích, thích lắm."

Tống Ngạo dẫn cô vào trong, bên trong là những hàng ghế trống, có chút tối tăm, còn có chút cảm giác lạnh lẽo, một người một ma cùng xem phim... đúng là nực cười đến cùng cực.

Anh bước đến ngồi ở hàng ghế đầu, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: "Đến đây!"

Cô bước đến ngồi cạnh anh: "Thì ra đây là cảm giác được cùng người mình yêu đi xem phim sao? Thật sự... rất hạnh phúc."



Tống Ngạo chạnh lòng, anh u tư nhìn về phía trước, trong lòng lại nặng trĩu: "Đáng lẽ ra anh nên làm điều này từ sớm mới đúng, xin lỗi em."

Cô lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười mãn nguyện: "Anh đừng nói xin lỗi em, hôm nay em thật sự cảm thấy rất vui, thật đó. Anh không cảm thấy vậy sao?"

Anh nhìn cô chăm chăm, một lúc cũng không trả lời, chợt, màn hình chiếu sáng lên, bộ phim đã được bắt đầu, cả hai đều hướng mắt về màn hình.

"Phim chiếu rồi, anh nói xem đây là một bộ phim như thế nào đây?"

"Là một bộ phim tidnh cảm ngọt ngào, chắc chắn em sẽ thấy thích."

Cô bất ngờ nhìn anh: "Không phải chứ? Anh cũng thích xem thể loại này sao?"

"Anh thích cuộc tình hạnh phúc của họ, anh mong chúng ta cũng có thể như bọn họ, em nghĩ sao?"

Cô rũ mắt, trong lòng lại có cảm giác đau nhói, phải siết chặt tay để ngăn linh hồn run rẩy: "Em... cũng vậy, chỉ là.."

Anh không muốn nghe câu tiếp theo của cô, vội vàng ngắt lời, tự trả lời câu hỏi mình đặt ra: "Anh nghĩ chúng ta cũng sẽ hạnh phúc."

"Nhưng mà..." Cô từng là một người rất mơ mộng nhưng hiện tại kết quả đã quá rõ ràng, cô không muốn anh phải chìm đắm trong sự thật giả dối.

"Xem phim đi!" Anh lạnh giọng, dường như không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói tiếp, anh đang trốn tránh, không chịu chấp nhận sự thật, quả là một người cứng đầu.

Thất Noãn lẳng lặng nhìn anh trong khi anh đang nghiêm túc nhìn về phía màn hình chiếu, trong lòng cô chợt dâng lên nỗi sợ hãi, cô sợ nhất là những lúc như vậy, một lời cũng không nghe cô nói, một lời cũng không chịu nghe cô khuyên, vừa đáng ghét nhưng cũng khiến người ta phải đau lòng.

Sau khi xem xong phim, anh và cô đã cùng nhau đi dạo trên phố, đây có lẽ là lần đầu tiên cô có cơ hội được cùng anh đi dạo.



Thất Noãn lơ lửng bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại có vài người đi xuyên qua cơ thể của cô, có chút buồn cười.

Chợt, cô lại cảm thấy linh hồn của mình có gì đó không đúng, bàn tay có lúc mờ nhạt có lúc lại hiện rõ, cứ như là...

hoàn toàn không thể nhìn thấy được nữa. Trong lòng cô sợ hãi, thật ra cô vẫn muốn ở bên cạnh anh thêm một thời gian nữa, nhưng cứ với cái đà này... e rằng... cô không có cơ hội để lựa chọn, chỉ có thể nghe theo sắp đặt của ông trời.

"Thất Noãn!"

Anh đột nhiên gọi tên cô, khiến cô giật mình, vội vàng dấu bàn tay ra sau lưng, không để anh phát hiện, gượng gạo nở nụ cười: "Anh có gì muốn nói với em sao?"

"Anh... anh không muốn rời xa em, anh không muốn trời sáng, nếu như mặt trời mãi mãi cũng không xuất hiện thì tốt biết mấy."

Cô phì cười, cười anh quá ấu trĩ: "Vậy thì không được đâu, nếu không có mặt trời thì làm sao cây cối có thể phát triển được, con người vốn dĩ cũng không thể sống thiếu mặt trời."

"Nhưng anh không thể sống thiếu em."

Cô kinh ngạc với lời nói của anh, sau đó chợt cảm thấy được an ủi, rũ mắt mỉm cười, cố che giấu đi sự vỡ vụn của linh hồn: "Em sắp phải... rời đi rồi."

Trong lúc đó, có một đứa bé hét lên: "Mẹ, chú ấy nói chuyện với ai vậy mẹ?" Khiến anh không nghe rõ lời cô nói.

Mẹ đứa bé sợ sệt, vội vàng bịt miệng đưa bé lại, dần đứa bé đi: "'Chúng ta mau về nhà đi."

"Lúc nãy em nói gì?" Anh lo lắng hỏi lại cô.

Cô mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sâng trên cao: "Không có gì, em nói... bầu trời đêm nay thật đẹp, thật nhiều sao. Người ta thường nói, sau khi chết đi thì sẽ biến thành một vì sao." Giọng cô nhỏ dần: "Có lẽ sau này em cũng là một trong số đó, làm một vì sao nhỏ nhắn luôn dõi theo anh."

"..." Anh lén nhìn sang cô, nhìn vào ánh mắt sáng ngời đó trong lòng lại có cảm giác an nhiên, là an nhiên trong đau đớn, hai tay anh siết chặt: "Những lời đó toàn để gạt người mà thôi, không nên tin."