Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió

Chương 11




Tống Ngạo dứt khoát xé trách váy của cô, để lộ làn da trắng nõn, xương quay xanh quyến rũ nhưng lại vô cùng gầy yếu, dường như anh chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể làm đau cô.

"Tống Ngạo, không được, em có thai rồi!!!" Thất Noãn như đang hét lên, sợ hãi đến cùng cực.

Hành động của anh hoàn toàn dừng lại, anh cau mày đầy nghi hoặc nhìn cô: "Cô nói gì?"

Cô siết chặt tay, mím môi nói lại một lần nữa: "Em có thai rồi, là con của chúng ta."

Anh ngồi dậy, dùng tay vuốt ngược tóc về sau: "Con của chúng ta?"

Cô khẽ gật đầu: "Ừm, em.. em sớm đã định nói với anh..."

Tống Ngạo tức giận, anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô dậy: "Cô đang giỡn mặt với tôi sao? Cô dám không uống thuốc tránh thai!!!"

Cơ thể cô run rẩy, thất thần trong giây lát, nhưng sau đó cô đã lấy lại được bình tĩnh, rủ mi mắt, cô biết rõ thế nào anh cũng sẽ có phản ứng như này, chỉ là... vẫn có chút mong chờ nên mới giật mình như vậy.

"Em cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng đây thật sự là con của chúng ta." Bàn tay lạnh lẽo của cô nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, do dự đặt lên bụng của mình: "Anh thử cảm nhận đi, mặc dù hiện tại đứa bé chỉ là một hạt đậu, nhưng sau này nó sẽ lớn lên, sẽ đạp em, chắc chắn là rất đáng yêu."

Tống Ngạo nghiến răng, anh trầm mặc nhìn vào cái bụng vẫn còn phẳng lì của cô, sau đó cười khẩy: "Giả vờ, cô cứ giả vờ tiếp đi! Cô nghĩ tôi không biết ý đồ của cô sao? Cô muốn dùng đứa bé này để làm cầu nối, ép tôi quan tâm cô, yêu thương sao? Cô đừng hòng."



Anh hậm hực hất tay cô ra, bước xuống giường, giọng nói lạnh nhạt đến đáng sợ: "Ngày mai tôi sẽ kêu quản gia đưa cô đi phá thai."

Nghe như sét đánh ngang tai, trong chốc lát gương mặt cô đã trắng bệch, thần kinh bị chấn động, cô run run nói: "Tại sao chứ? Đứa bé là con của anh mà, sao anh có thể tàn nhẫn đến như vậy?"

Anh nhìn cô bằng nửa con mắt, không khí xung quanh cũng hoá lạnh lẽo, anh bóp lấy cằm cô, gằn giọng: "Từ đầu tôi đã nói là không muốn có con với cô, là do cô không chịu nghe lời, có thể trách tôi sao? Hơn nữa..." Anh nở nụ cười biến thái, đầy giễu cợt: "Sao tôi biết chắc được đứa con trong bụng cô là của tôi?"

Thất Noãn đỏ mắt, lời nói của anh khiến trái tim cô vỡ nát, đau đớn đến tê dại, tuyệt vọng đến mức không thể thở nổi.

"Chát!"

Cô dùng hết sức lực của mình tát vào mặt anh một cái rõ đau, cô hét lên: "Tống Ngạo!!!"

Tống Ngạo tức giận dùng lưỡi chọc chọc bên má bị cô tát, trong đôi mắt ẩn hiện một cơn sóng ngầm thịnh nộ, anh lao đến đẩy cô xuống giường, siết chặt cổ tay cô: "Thất Noãn, cô đừng cố tình chọc tức tôi, cô nên hiểu, hậu quả của việc chống lại tôi là gì."

"Ha ha ha ha ha, ha ha!"

Đột nhiên Thất Noãn lại bật cười, là cười trong nước mắt, cười nhưng lệ không ngừng tuôn, đau khổ đến mức chỉ có thể cười như một kẻ điên.

Mày anh nhíu lại, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì lạ không tên mà anh cũng không rõ đó là gì. Có lẽ là anh đã say, đã say nên mới cảm thấy thương hại cô, muốn nhẹ nhàng với cô một chút.



"Tống Ngạo, hay là anh giết em đi, được không? Giết em rồi thì anh không cần lo lắng về việc ba mẹ anh không đồng ý li hôn nữa, giết em rồi thì anh có thể sống hạnh phúc bên Âu Nhã, giết em rồi..."

Tống Ngạo trầm giọng ngắt lời cô: "Cô đúng là điên rồi."

"Đúng vậy, em điên rồi, là bị anh ép đến điên rồi. Anh biết không? Em chưa từng làm gì có lỗi với anh cả, là anh, anh mới là người có lỗi với em, anh dẫm đạp lên tình yêu của em, đẩy em từ thất vọng này đến thất vọng khác, bây giờ anh còn muốn giết con của em. Tống Ngạo, em ghét anh!" Cô nức nở nói, nước mắt chảy ra nóng hổi, chật vật đến đáng thương, nhỏ bé, yếu đuối đến mức khiến người ta muốn dang tay ra ôm cô vào lòng, bảo vệ cô.

"Em... thật sự... rất ghét anh!"

Khi cô nhắc lại câu này một lần nữa trái tim anh đã run lên, đôi mắt dần hiện ra một chút dịu dàng, một chút chua xót. Anh như bị cô thôi miên, cổ họng khô khốc không cách nào tiếp tục nói ra lời tàn nhẫn, anh nghiến răng nghiến lợi, ngoảnh mặt đi chỗ khác né tránh.

Không biết từ lúc nào mà anh lại sợ nhìn thấy nước mắt của cô, mỗi lần như vậy anh đều không thể làm chủ bản thân mình, cứ vô thức muốn lau nước mắt cho cô.

Nhưng lí trí vẫn hơn trến tim một bậc, anh vội đứng dậy, giọng trầm thấp: "Cho dù cô có ghét tôi, đứa bé cũng không thể giữa lại." Sau đó anh bước ra khỏi phòng.

"Rầm!" Cánh cửa đóng sập lại, căn phòng tàn ngập ánh đèn nhưng đối với cô lại là bóng đêm vô tận không có điểm dừng.

Thất Noãn cuộn người lại, không có cách nào ngăn nước mắt thôi chảy.

Đau quá, lạnh quá, có ai có thể đưa cô ra khỏi hầm băng này không? Làm ơn!