Ánh mắt Cố Nam Thành đột nhiên sợ hãi nhìn Cố Lan Chi sắc mặt lạnh nhạt ở một bên.
Anh một mặc chiếc áo khoác màu đen, vẻ mặt hờ hững, mà ở bên cạnh anh là một cây đàn dương cầm có giá trị không tầm thường.
Cố Nam Thành run rẩy nói:
"Anh đã sớm biết rồi sao? "
"Ừm, người cô bé thích là anh.
"
Ánh mắt Cố Lan Chi bình tĩnh nhìn quan tài đóng một nửa, cô bé chỉ để lộ phần dưới cổ, cơ thể gầy yếu vô cùng, mắt cá chân còn có một nốt ruồi, có chút không giống cô, bởi vì khoảng thời gian trước anh mới gặp cô, không phải như vậy, hơn nữa làn da cũng có chút thô ráp.
Cô trước nay tinh tế, xinh đẹp, chưa từng như vậy....!
Sâu trong lòng Cố Lan Chi nghi hoặc, nhưng vì không nhìn thấy diện mạo liền đem điều nghi ngờ trong lòng đè xuống, lúc này mới chú ý tới trên người cô bé lúc này mặc một bộ đồ màu trắng.
Anh nhớ lần đầu anh để ý đến cô, cô chính là mặc bộ này.
Không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ.
Giấu trong tim, nhớ tất cả những điều nhỏ nhặt.
Vào ngày qua đời, mặc lại, giống như trở về trước kia.
Cố chấp, khó hiểu như vậy, thích một người xa lạ ngay cả tên cũng không biết.
Cố Lan Chi trong lòng đột nhiên sinh ra thương tiếc, năm đó anh nên nói cho cô biết tên.
Điều này sẽ tránh được hiểu lầm.
Cho dù anh không yêu cô, nhưng theo tính cách của anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô.
Như vậy cô sẽ bình an, tươi cười vô ưu.
Cô bé...!
Cố Nam Thành nhớ tới tấm thiệp cô để lại bên cạnh khi qua đời.
Khó trách mẹ anh trước đó còn gọi điện hỏi:
"Thanh Vãn tìm ở đâu khăn quàng cổ của anh trai con quấn cho người tuyết? "
Khi đó anh ta không quá để ý, kết quả bỏ sót thông tin rất lớn.
Còn có khoảng thời gian trước anh ta hỏi riêng trợ lý muốn biết tung tích của cô biết được cô đang ở trường.
Trợ lý nói: "Cô ấy là một giáo viên piano tạm thời tại Đại học Ngô Thành.
"
Trước khi nghe câu này, anh ta chưa bao giờ biết cô có thể chơi piano.
Anh ta vội vã chạy đến, đúng vào lúc cô diễn tấu.
Bài hát đó là Street Where Wind Resides...!
Anh đứng ở cửa say mê nghe, còn nghe thấy một học sinh hỏi sao cô khóc.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng:
"Đó là một bí mật nhỏ của cô giáo.
"
Bây giờ anh ta rốt cục hiểu được, bí mật của cô chính là Cố Lan Chi.
Chỉ là cô nhận nhầm Cố Nam Thành, không chùn bước yêu rất nhiều năm.
Ngay cả vào ngày ly hôn, cô vẫn khao khát anh ta.
Còn hỏi anh ta có thể yêu nhau không.
Cô muốn dùng Thời gia và ly hôn để đổi lấy sự tự mãn một lần cho mình.
Nhưng anh ta đã từ chối cô vào thời điểm đó, mặc dù vậy cô vẫn chọn buông tay anh ta.
Street Where Wind Resides có ý nghĩa gì đối với cô ấy?
Còn một điều nữa, mật khẩu khóa cửa của cô là 1227.
Bây giờ anh định thần lại, 1227 là sinh nhật Cổ Lan Chi.
Mặc dù họ là cặp song sinh, nhưng anh ta vì ra muộn hơn một ngày cho nên là 28 tháng 12.
Sinh nhật của anh trai Cố Lan Chi chính là ngày 27 tháng 12.
Đổi góc nhìn khác, có phải tất cả mật khẩu cô đặt, bất kể là khóa cửa hay thẻ ngân hàng hay màn hình khóa máy tính, thậm chí nhiều thứ cần mật khẩu khác đều là con số này?
Nghĩ đến đây, Cố Nam Thành sắp điên rồi.
Một bức ảnh của một thiếu niên chơi piano đột nhiên được đặt trước ngôi mộ.
Cố Nam Thành kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Giọng Quý Noãn thanh thoát nhẹ nhàng nói:
"Đây là thứ tôi tìm thấy trong phòng Thanh Vãn.
"
Bức ảnh kia, người kia, rõ ràng chính là Cố Lan Chi.
Nỗi bi thương của Cố Nam Thành đột nhiên ngập tràn trong tim, cơ thể tê liệt hoàn toàn.
Thì ra sự bướng bỉnh, tình yêu của cô đều giành cho Cố Lan Chi.
Ngay cả Thời gia của cô cũng không phải thuộc về anh ta.
Hơn nữa khi cô còn sống, tất cả những ấm áp nhận được đều là Cố Lan Chi ban tặng.
Cố Nam Thành chợt nghĩ đến bản thân...!
Còn mình thì sao?
Một sự tồn tại sai lầm.
Mà sai làm này trực tiếp dẫn đến cái chết của cô.
Ung thư tử cung.
Anh ta tận tay tặng cô.
"Thanh Vãn, em thật tàn nhẫn.
"
Quý Noãn đứng bên cạnh Cố Nam Thành nhìn trạng thái hiện tại của anh ta, đáy lòng vẫn luôn do dự, đang nghĩ có nên nói cho Cô Nam Thành biết chân tướng sự việc hay không, thật ra người phụ nữ trong quan tài này...!
Nhưng cô đã hứa với Sở Hành, giữ kín như bưng tung tích của Thời Thanh Vãn.
Thật ra Quý Noãn vẫn hận Cố Nam Thành tống mình vào tù, nhưng nhìn thấy người đàn ông lúc này đau lòng khôn nguôi, tận sâu trong lòng cô lại bắt đầu thương hại anh ta, dù sao trên con đường tình yêu ai dám nói mình không sai chứ?
Cố Nam Thành sai rồi, sai ở chỗ mãi không nhìn rõ tình cảm của mình.
Thời Thanh Văn cũng sai, yêu sai người.
Nhưng nhiều năm như vậy, người Thời Thanh Vãn yêu chưa từng là người đàn ông trước mắt này?
Rất nhiều vấn đề Quý Noãn không hiểu, nhưng cô cho rằng người Thời Thanh Vãn yêu là Cố Nam Thành.
Vừa nghĩ đến đây, Quý Noãn chậm rãi nói:
"Cố Nam Thành.
"
Người đàn ông không để ý tới cô, Quý Noãn ngồi xổm xuống bên tại anh thì thầm nói một câu.
Trong nháy mắt, con ngươi người đàn ông tràn ngập mừng rỡ như điên cùng với cảm giác mất mà lấy lại được, nhưng lại hoảng sợ bất an.
Quá nhiều cảm xúc trộn lẫn với nhau khó có thể nói thành lời, Cố Nam Thành cảm giác được trái tim mình sắp nổ tung, anh ta thấp thỏm nhìn Quý Noãn, giống như bắt lấy cọng rơm cuối cùng hỏi:
"Cô không lừa tôi chứ? "
Quý Noãn cười nhắc nhở:
"Cô ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
".