Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã

Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã - Chương 12




Giải quyết xong đống trái cây cũng là lúc trời tối, tiếng gọi đầy nội lực của bác Nghĩa từ phòng khách truyền tới:



“Minh với Hân đâu rồi? Về thôi!”Nghe thấy tiếng gọi, ba đứa nhóc hùng hục chạy ra, mẹ Khánh cũng theo sau, cười nói:



“Anh ở lại ăn cơm với gia đình em cho vui, lâu ngày anh với chồng em mới gặp nhau mà!”Bố Khánh ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa:



“Đúng rồi, bác ở lại ăn cơm đi.”Bác Nghĩa nhìn vị chiến hữu keo kiệt có tiếng hôm nay lại mời mình ăn cơm, da gà da vịt nổi từng đợt, sợ rằng mình mà ăn thì sẽ giống như anh em nhà Hansel và Greten được vỗ béo để chuẩn bị làm thịt, liền vội vàng từ chối:



“Thôi. Để hôm khác đi. Hôm nay anh còn phải xem em gái anh nó có chịu tha cho cái bếp không hay lại đổ vỡ cháy xém gì đó rồi.”Bố Khánh nhẹ nhàng thở ra, may quá, anh không ở lại. Bác Nghĩa vô cùng tinh mắt phát hiện ra, lại thêm vào câu:



“Hôm khác nhất định anh sẽ đến. Còn phải ăn lại vốn liếng đã cho chú Lâm vay chứ! Ha ha ha...”Ông Lâm:... Tiễn ba người ra cổng, Khánh không quên chạy theo, gọi giật lại:



“Mai nhớ phải đi sớm trực nhật đấy nhá!””Biết rồi! Cứ tưởng ai cũng lười như cậu đấy à!” Khánh nhìn Minh với ánh mắt nửa nghi ngờ nửa trêu tức, ánh mắt này có lẽ là loại Khánh dùng nhiều nhất, nó khiến Minh không chịu được, đôi mày cau chặt lại:





“Mai tớ mà đến muộn thì tớ là con chó!””Được!”Khánh đồng ý rất nhanh, cô nhóc chắc không ngờ chỉ sau vài tiếng đồng hồ, cậu nhóc này bỗng



“nguy hiểm” ra không ít.Tạm biệt gia đình Khánh, Minh vô tình nhìn lên tầng hai của căn nhà đối diện, bỗng thấy một thân hình cao cao, đứng ngoài ban công, không ai khác chính là Tuấn. Vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ gương mặt cậu, thế nhưng, đôi mắt đang cố gắng lườm nguýt mình kia thì Minh không nhầm được.




“Này, kia có phải là cái thằng bị mắng lúc chiều không nhỉ? Nó cứ nhìn chị nãy giờ đấy!” Hân đột nhiên ghé vào tai Minh, vừa chỉ tay lên vừa thì thầm với cậu.”Ừ. Nhưng mà nó có nhìn chị đâu!”Hân phản bác:



“Nó không nhìn chị thì nó nhìn mày chắc! Đừng có mà ảo tưởng!””Nó nhìn em thì có!”Hai chị em vừa đi vừa tranh luận vấn đề



“thằng bị mắng hồi chiều” nhìn ai, chẳng bao lâu đã về đến nhà. Kết quả cuối cùng là Hân thắng vì có chiêu cấu véo vô cùng điêu luyện!Mở cửa, không ngửi thấy mùi gì đáng nghi, bác Nghĩa mới đưa đám nhóc tiến vào. Mẹ Minh đang bày món ăn ra bàn, nghe tiếng động liền nhìn những người vừa về, khi thấy ba bác cháu liền nở nụ cười, một chút thất vọng được che giấu dưới đáy mắt:



“Mọi người về rồi à? Vừa kịp giờ cơm đấy. Mau tắm qua chút rồi ăn tối.”Cả ba đều chuyển ánh mắt lên bàn ăn, nơi đang có những món ăn đầy thanh đạm: rau luộc, trứng luộc, cùng với một đĩa thịt với những miếng thịt được thái thành rất nhiều hình dáng, dày mỏng khác nhau, có miếng mỏng như một chiếc lá đã rách nhiều chỗ, miếng thì như chưa từng được thái, tròn vo nằm khệnh khạng, rất... vui mắt.Sau vài giây thất thần, bác Nghĩa bất đắc dĩ cười một tiếng, nói với em gái mình:




“Lát nữa bố con anh về rồi tắm rửa sau, cu Minh ăn cơm trước đã. Cô đi rửa tay trước đi rồi ra ăn.”Nghe bác Nghĩa nói, mẹ Minh mới nhớ ra tay mình vừa cắt thịt, liền cười hì hì, chạy vào phòng tắm để rửa, còn không quên quay lại nói:



“Bố con bác cứ nghỉ lại đây đi chứ muộn rồi, về không an toàn đâu!”Bác Nghĩa nhìn em mình đã chạy vào nhà tắm, mới lấy dao,



“xử lý” mấy viên thịt



“béo” kia thành nhiều phần nhỏ hơn, vừa nói:




“Anh đi ô tô, với lại lâu không gặp nên cô quên luôn anh làm nghề gì hay sao?”Bác nhanh chóng cắt xong rồi rửa dao, đem lại chỗ cũ, vừa rửa tay vừa tám chuyện với mẹ Minh. Mẹ Minh đã lau khô tay, ra đến bàn ăn vẫn cố thuyết phục:



“Biết thế, nhưng mà đường này buổi tối nguy hiểm lắm, thỉnh thoảng lại có mấy thằng vô công rồi nghề đi xe máy rú ga rồi phóng ầm ầm, chúng nó thì có biết gì đâu! Ở lại cho chắc ăn bác nhé.”Thế nhưng, thuyết phục kiểu gì cũng không được, cô cũng chịu thua. Tính anh trai mình cô biết mà, bướng bỉnh lại ngang ngược, chẳng chịu nghe ai.Mọi người nhanh chóng ăn cơm, nói chuyện chủ yếu vẫn là bác Nghĩa và mẹ Minh.Bữa này, Minh không ăn nhiều, cậu là kiểu người không có các món xào nấu dầu mỡ là ăn không ngon, lại thêm lúc chiều ăn chán trái cây rồi nên lại lười ăn cơm.Mẹ cậu đã chú ý đến điều này, cô ân cần hỏi:




“Sao ăn chậm thế con?” Hay tại đồ ăn không ngon?Minh chưa kịp ho he gì, Hân đã giành trước:



“Nó ăn một đống hoa quả ở nhà Khánh rồi nên mới no đấy ạ!””Khánh hả? Cái cô nhóc gầy gầy, đen đen, cao cao như con khỉ đấy phải không?” Cô hỏi.Đổi lại là một tràng cười như pháo của con trai và cháu gái. Con khỉ? Mẹ cậu so sánh quả không sai! Sau này phải gọi cái Khánh như thế mới được! Xem cô nhóc có... nhảy tưng tưng lên gãi tay như Tôn Ngộ Không không! Minh xấu xa nghĩ.Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, bác Nghĩa vội lái xe về nhà mình. Nhà bác ở phố bên cạnh, lái xe về cũng mất một tiếng rưỡi.Tối đến, Minh đã làm xong bài về nhà, lúc này đang đánh răng, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Mẹ cậu bỗng chạy đến, cười tươi như hoa với cậu:



“Minh này, tí nữa mẹ con mình ngủ chung nhé!””Không đâu. Con lớn rồi, ngủ với mẹ để chúng nó cười con à?” Minh vội nhổ kem đánh răng đi, từ chối.”Đứa nào dám cười con trai yêu dấu của mẹ! Con cứ bảo mẹ để mẹ xử lý cho!” Mẹ cậu dùng giọng dỗ trẻ con mà nói.



“... Không đâu.””Đi mà, Minh ngoan nè, mẹ ngủ một mình sợ tối lắm luôn ý, hu hu hu...” Mẹ cậu diễn trò chọc cười.



“... Vâng.” Cậu buồn cười nên đành đồng ý.”Yeah! Minh của mẹ ngoan nhất!” Cô vừa nói vừa hôn chụt vào má cậu, vội chạy vào phòng mình lấy gối vào phòng con. Đêm dài mà, cứ nằm một mình chắc chắn lại nhớ chồng, lại nghĩ bây giờ chồng đang làm gì, đã ăn cơm chưa, có mệt mỏi không, có... gái gú rượu bia gì không! Càng nghĩ lại càng tức, càng ghen, thế nên cô quyết định chạy sang phòng con trai yêu dấu để ngủ, ít nhất cô cũng cảm nhận được, vẫn còn con ở đây.



Minh lại chẳng nghĩ ngợi nhiều như mẹ. Vừa vào nằm chút là cậu ngủ luôn, hôm nay mệt quá! Trong mơ, cậu thấy Khánh đang quay về phía mình, trong tay cầm con sâu xanh to ơi là to, cười hì hì ném về phía cậu..