Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã

Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã - Chương 10




Xong việc, Mẹ Phong mặc dù không cam lòng nhưng vẫn kéo con trai đang mải mê đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình về nhà. Đám chuối thì xúm lại chỗ Tuấn để bày tỏ quan điểm:



“Tuấn ơi, đừng buồn nhá! Tại Phong gây sự trước nhỉ! Mẹ cậu ấy quá đáng thật đấy!”Tuấn suy nghĩ một lúc, lắc đầu:



“Không phải, tớ cũng sai mà.”Mặc dù cậu cũng rất giận khi bị bác ấy mắng mình là vô học. Mẹ cậu – bác Ninh lúc nhỏ vì nhà không đủ điều kiện để theo học cấp ba mà phải nghỉ học để phụ giúp gia đình, sau đó lấy bố cậu và mở cửa hàng tạp hoá, vì có con mắt kinh doanh nên điều kiện khá giả, bây giờ tuy không phải lo đói lo rét nữa nhưng sự tự ti về trình độ văn hoá của bác ấy vẫn luôn tồn tại.Bác Ninh im lặng vài phút rồi lại trở về với dáng vẻ tươi cười như thường ngày, cười ha ha nói với Khánh:



“Con dâu khi nãy dũng cảm thế! Bảo vệ cho chồng cơ đấy!”Lúc nhỏ, cái lúc mà còn đóng bỉm ấy, hai đứa nhóc này đã chơi với nhau, các mẹ vì quá rảnh rỗi mà thuận miệng gọi con dâu, con rể bừa phứa. Khánh đã nhiều lần



“đóng góp ý kiến” vì bị đám bạn kia trêu chọc nhiều quá nhưng vẫn không đổi được cách xưng hô này, đành cam chịu chấp nhận.Rồi bác Ninh lấy từ trong nhà ra vài gói bim bim mà đám trẻ con rất thích ăn đưa cho chúng. Chúng vui vẻ cảm ơn rối rít, chẳng mấy ai để ý đến Minh vừa chạy đến chỗ bác trai lúc nãy.Minh chạy đến, giọng ngọt xớt, non nớt gọi:





“Bác Nghĩa!”Bác Nghĩa quay lại, nhìn cậu cháu trai tròn trĩnh đáng yêu này, âm thầm thở dài một tiếng. Bố Minh là em trai ông. Bây giờ công ti của bố Minh đang rối tinh rối mù lên, có nguy cơ bị phá sản đến nơi, em trai ông phải ở đó đốc thúc lại, căn biệt thự mà gia đình Minh ở lúc trước cũng đã bán đi nên cậu cùng mẹ mới chuyển về căn nhà ở đây. Chỉ là Minh vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngốc nghếch đáng yêu.Khi cậu nhóc chạy đến gần, bác bế thốc cậu lên, cười vang:




“Ái chà! Dạo này Minh nhà ta lớn thế nhỉ! Bác mới bế mà mỏi hết cả tay rồi đây này!”Chị Hân – con gái bác, cũng là cô nhóc mạnh miệng khi nãy năm nay học lớp 6, đưa tay véo má cậu:



“Béo ú! Mặt nó có cả tấn mỡ đây này! Mày cứ béo thế này sau này không lấy được vợ đâu!”Hân thích nhất là véo má thằng em này, cả biểu cảm ngốc ngốc của nó nữa.



“Á! Chị lại trêu em! Bố em bảo là em đẹp trai nhất nhà, sau này chắc chắn sẽ lấy được vợ!”Bác Nghĩa buồn cười nhìn hai đứa cãi qua cãi lại, đợi đến lúc Minh vừa nói xong thì mới lên tiếng:




“Minh này, nhà mới của cháu có đẹp không?”Minh ăn ngay nói thật:



“Cũng không đẹp lắm bác ạ. Bác Lan với các bác khác đi về quê hết rồi ạ.”Bác Nghĩa càng nhìn càng thấy thương cháu:




“Tại cháu chưa quen nhà mới nên mới thấy thế đấy. Cháu ở đây một thời gian thôi rồi về với bố nhé!”Cậu nhóc nhìn bác:



“Bác ơi, sao bố cháu không về cùng với mẹ con cháu ạ?”Bác cười:




“Bố cháu bận một chút chuyện, xong việc là bố sẽ về.”Rồi bác vội lảng sang chuyện khác:



“Cháu có biết bạn nào là con bác Dương Lâm không nhỉ?”Bác Nghĩa hỏi vậy chỉ để rời sự chú ý của cậu sang việc khác thôi chứ cũng chẳng mong là một cậu nhóc quanh năm suốt tháng chỉ ở trong nhà, đã thế lại vừa đến đây sẽ biết. Cậu nhóc còn chưa kịp trả lời, một giọng nói từ phía sau đã truyền đến:



“Bác biết bố cháu ạ?”