Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 48: 48: Dỗ Người




Một câu của bánh bao nhỏ đã khống chế được cục diện hỗn loạn, các giáo viên và hiệu trưởng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong nụ cười của hiệu trưởng có chút xấu hổ, quay đầu lại cười gượng với Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Năng lực lãnh đạo của Bách Luân khá mạnh ha.”

Tề Nhiễm Nhiễm nhìn mấy cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bánh bao nhỏ, nghĩ thầm không phải năng lực lãnh đạo, nên là “số đào hoa” mạnh thì có.

Tiểu Luân Luân đưa bức tranh trên tay mình cho bạn nữ bên cạnh, mấy cô bé khác hiển nhiên là có ý kiến, bĩu môi muốn nổi cáu, có điều được tiểu Luân Luân ngăn trước một bước.

“Chờ tớ về nhà vẽ mấy bức tranh nữa, các cậu mỗi người một bức, được không?” Bánh bao nhỏ hòa nhã nói với những bạn khác.

Cô bé đánh nhau đến tóc có hơi rối, váy cũng lệch, nhưng nghe thấy lời của bánh bao nhỏ, vẫn nhất trí gật đầu, “Được nha! Tớ muốn bức đẹp nhất!”

“Tớ cũng muốn bức đẹp nhất!”

“Tớ cũng muốn tớ cũng muốn!”

Bánh bao nhỏ gật đầu, “Được thôi, tớ sẽ vẽ cho các cậu bức xinh đẹp nhất, các cậu phải ngoan, không được đánh nhau.”

“Được.”

Trấn an bạn học xong, tiểu Luân Luân vừa ngước mắt đã thấy mẹ đứng cạnh cửa, ánh mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc cùng vui mừng hô lên, “Mẹ!”

Tề Nhiễm Nhiễm đáp lại, cười nhìn bánh bao nhỏ ngay cả chạy cũng mang theo chút nhảy nhót hướng về phía cô, cô vội vàng duỗi tay đón người, sau đó ôm lên, “Bảo bối, hôm nay có nhớ mẹ không?”

Bánh bao nhỏ duỗi tay ôm cổ bánh bao nhỏ, tựa như làm nũng ghé đầu trên vai mẹ, “Nhớ mẹ ạ.”

Tề Nhiễm Nhiễm thơm lên trán cậu, “Luân Luân ngoan quá, chơi chung với các bạn nhỏ rất hòa thuận, giỏi quá!”

Bánh bao nhỏ đắc ý gật đầu, “Dạ! Con rất giỏi!”

Trải qua trận ồn ào này, thời gian tan học cũng đến.



Vì để tránh chen chúc, hiệu trường để Tề Nhiễm Nhiễm dẫn tiểu Luân Luân rời đi từ cửa hông, bánh bao nhỏ đeo balo trên lưng, rất lễ phép vẫy tay chào giáo viên và các bạn học.

Vừa rồi mấy bạn nữ đánh nhau vì cậu nhóc, thấy cậu phải đi, đều có chút sốt ruột, cô bé trong số đó có được bức tranh của tiểu Luân Luân, đứng lên hỏi tiểu Luân Luân, “Luân Luân, ngày mai cậu còn đến chứ?”

Bánh bao nhỏ bá đạo gật đầu, “Đương nhiên rồi.”



Tuy rằng ở cùng với bố mẹ cũng rất tốt, nhưng đến nhà trẻ cũng rất thú vị, bánh bao nhỏ không có chút bài xích nào.

Vẫy tay tạm biệt giáo viên và bạn học, Tề Nhiễm Nhiễm nắm tay bánh bao nhỏ từ cửa hông rời đi.



Tiểu Tuyết ở bên cạnh, xách balo của bánh bao nhỏ mở ra, tò mò nói: “Sao không phát sách giáo khoa vậy?”

Tề Nhiễm Nhiễm đáp: “Nhà trẻ hẳn là không có sách giáo khoa gì.”

Bánh bao nhỏ ngửa đầu nhìn mẹ, nói: “Có sách giáo khoa, giáo viên nói để lại trong lớp học là được ạ.”

Tề Nhiễm Nhiễm ừm một tiếng, lại hỏi cậu nhóc: “Cơm ở nhà trẻ có ngon không?”



Bánh bao nhỏ gật đầu liên tục, “Rất ngon ạ, buổi trưa con ăn hai bát!”

Tề Nhiễm Nhiễm lại khen một câu, “Vậy quá giỏi rồi!”

Bánh bao nhỏ được khen liên tục, sắc mặt vô cùng đắc ý.

Từ nhà trẻ trở về nhà ở, phải băng qua một vườn hoa không nhỏ, ba người chậm rãi đi, tạm cho là đang tản bộ.

Ngoài cổng phía Tây tiểu khu có một phòng khám nhi quy mô không nhỏ, năng lực chẩn đoán của bác sĩ rất tốt, cho nên ban ngày luôn có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con nhỏ đến khám bệnh, dần dà, xung quanh cũng mọc lên các cơ sở buôn bán nhỏ lẻ, ví dụ như bán đồ chơi, ví dụ như bán đồ ăn vặt linh tinh, trẻ con sợ bác sĩ, người lớn sẽ mua chút đồ chơi đồ ăn vặt dỗ dành.

Hôm nay ngoài cổng Tây có người bán kẹo bông gòn, ngoại trừ kẹo bông gòn màu trắng, còn có đủ loại màu sắc khác, ông chủ làm xong dùng một cái bao nilon trong suốt chùm lên, lại cắm trên xe ba bánh, từng cây kẹo bông gòn bông xốp, giống như đám mây vây xung quanh bên cạnh ông chủ, rất đẹp mắt.

Khi Tề Nhiễm Nhiễm nắm tay bánh bao nhỏ đi qua cổng hông, bánh bao nhỏ liếc mắt nhìn thấy kẹo bông gòn ngoài cổng, sau đó không nhấc chân nổi nữa, đứng tại chỗ liếm môi nhìn những cây kẹo bông gòn.

Tề Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vẻ của cậu nhóc, bèn biết cậu nhóc muốn ăn, nhưng lại ngại nói với cô, nên hỏi cậu: “Luân Luân muốn ăn?”

Bánh bao nhỏ gật đầu thật mạnh, nói: “Mẹ ơi, con có thể ăn một cây kẹo không? Cái nhỏ nhất kia là được rồi.”


Tề Nhiễm Nhiễm xoa đầu cậu nhóc, nói: “Mẹ mua cho con cây lớn nhất, có điều chỉ có thể mua màu trắng, giống như mây trắng.”

Bánh bao nhỏ nhảy cẫng tại chỗ, hoan hô nói: “Được ạ, cảm ơn mẹ!”

Nhóc con này, ở trước mặt mấy cô bé thì làm ra vẻ giống như ông cụ non vậy, kết quả ở trước mặt mẹ chỉ biết tỏ vẻ đáng yêu lấy lòng mẹ, thành tinh rồi.

Tề Nhiễm Nhiễm bảo tiểu Tuyết đi ra mua kẹo bông gòn, cô và bánh bao nhỏ đợi ở bên trong cổng.



Từ nhà trẻ đi ra, Tề Nhiễm Nhiễm vẫn đeo khẩu trang đội mũ, người qua đường bình thường không nhận ra cô, nhưng bọn họ đứng ở cổng chưa đến một phút, đã có người ở bên cạnh gọi tên cô.

“Thẩm Vũ? Cô là Thẩm Vũ sao?” Đó là giọng của một người phụ nữ.

Tề Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn đối phương, phát hiện là một người phụ nữ xa lạ, đối phương mặc bộ quần áo lao động của nhân viên vệ sinh, có thể là vừa vặn đang dọn vệ sinh ở gần đây.

Không ngờ cô đã che kín thành như vậy, lại vẫn có người nhận ra, có điều xem tuổi tác của người phụ nữ này, chắc là không phải người theo đuổi thần tượng rồi.

Tề Nhiễm Nhiễm cũng không thừa nhận ngay, mà gật đầu đầu với đối phương rồi nói: “Xin lỗi chị, chị nhận lầm người rồi.”

Đối phương cũng ngớ người, trong lúc nhất thời cũng không chắc lắm, nhưng nhìn nhìn đứa trẻ, lại cảm thấy bản thân không nhận lầm.

Thật sự là cơ hội hiếm có, người phụ nữ lại không muốn cứ bỏ lỡ như vậy, vì thế lại do dự nói một câu, “Không phải… Thẩm Vũ sao? Cô có thể bỏ khẩu trang xuống không?”

Tề Nhiễm Nhiễm lập tức nhíu mày, nếu như là người khác, nghe được lời của Tề Nhiễm Nhiễm sẽ hiểu rõ cô có ý từ chối, thức thời cũng sẽ rời đi, nhưng người phụ nữ này lại yêu cầu cô tháo khẩu trang xuống, cái này cũng quá không lễ phép rồi, hơn nữa bà ta cũng không có quyền yêu cầu cô tháo khẩu trang xuống.

Sắc mặt Tề Nhiễm Nhiễm nháy mắt lạnh đi, nắm tay bánh bao nhỏ, nói với người phụ nữ: “Cho dù tôi có phải Thẩm Vũ hay không, chị cũng không có quyền yêu cầu tôi tháo khẩu trang.”

Người phụ nữ rụt cổ, có chút không biết làm sao, lại có chút không cam lòng, giật giật môi, còn muốn nói gì đó, “Tôi…”

Vừa vặn tiểu Tuyết mua kẹo bông gòn trở về, nhìn thấy tình hình này, cũng cảm thấy kỳ quái, sau khi đưa kẹo bông gòn cho bánh bao nhỏ thì giống như gà mẹ bảo vệ gà con, che chở hai mẹ con cô ở phía sau, “Dì này, dì có chuyện gì sao?”

Người phụ nữ cười gượng nói: “Tôi chỉ muốn biết cô ấy có phải là Thẩm Vũ không.”


Giọng tiểu Tuyết dứt khoát đáp lại: “Đương nhiên không phải, dì nhận lầm người rồi.”

Tề Nhiễm Nhiễm ở sau lưng cô ấy nhỏ giọng nói một câu, “Chúng ta đi thôi.”

Sau đó mọi người cũng không để ý đến người phụ nữ kia nữa, dẫn bánh bao nhỏ đang liếm kẹo bông gòn về nhà.

Về phần người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, Tề Nhiễm Nhiễm cũng rất nhanh vứt ra sau đầu, không nghĩ lại nữa.

Xã hội này người kỳ lạ rất nhiều, người khác thế nào cô mặc kệ, đừng đụng đến cô là được.

Buổi tối mãi cho đến trước bữa tối, Hạ Chiêu mới trở về, cùng đến với anh còn có Tạ Thanh.





Sáng sớm Tạ Thanh biết bọn họ thuê nhà ở bên ngoài, bèn nói đến xem thử.

Buổi sáng hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đấu võ mồm, trong lòng đôi bên đều có chút cáu kỉnh, buổi chiều bởi vì Hạ Chiêu có cảnh diễn, hai người cũng chưa từng nói chuyện.

Tề Nhiễm Nhiễm vốn tưởng rằng chờ tối nay anh trở về, sẽ dỗ dành anh tử tế, chuyện này dẫu sao cũng là cô đuối lý hơn, ai bảo cô đã từng có bạch nguyệt quang, Hạ Chiêu ăn dấm cũng là chuyện đương nhiên.

Không ngờ Tạ Thanh cũng theo đến nên kế hoạch dỗ người của Tề Nhiễm Nhiễm chỉ có thể tạm thời gác lại.

Hai người ở trước mặt Tạ Thanh, chỉ có thể bày dáng vẻ vân đạm phong khinh.

Lần này có tiểu Tuyết ở đây, Hạ Chiêu cuối cùng cũng không cần xuống bếp.



Tuổi tiểu Tuyết không lớn, tài nấu nướng ngược lại rất tốt, thấy Tạ Thanh đến, cô ấy làm tạm thêm hai món ăn.

Thừa dịp Hạ Chiêu đi vào phòng tắm rửa tay, Tề Nhiễm Nhiễm lách mình đi vào theo, sau đó thuận tay khóa trái cửa.

Hạ Chiêu thấy cô tiến vào, mí mắt cũng chưa nâng lên một chút, tự mình cúi đầu rửa tay.


Tề Nhiễm Nhiễm mím môi, đi đến sau lưng anh, nhỏ giọng nói: “Vẫn tức giận sao? Đã giận một ngày rồi.”

Hạ Chiêu hừ nhẹ, vẫn không để ý đến cô,

Thật ra từ khoảnh khắc cô theo vào, Hạ Chiêu đã không giận nữa.



Nghiêm túc mà nói, anh cũng không tức giận lắm, chỉ đơn thuần là ăn dấm lung tung mà thôi, hay còn gọi là ăn dấm của một người đàn ông đã không còn tồn tại.



Nếu như ban sáng Tề Nhiễm Nhiễm thuận miệng dỗ dành anh một câu, chuyện này cũng qua liền thôi, nhưng Tề Nhiễm Nhiễm hiển nhiên không ý thức được điều này.

Tề Nhiễm Nhiễm xoay người anh qua, để hai người đối mặt với nhau, nói: “Đừng tức giận, có được không? Lúc ấy em chỉ có chút cảm khái, tình cảm của em với Cố Văn Sâm, sớm đã buông xuống rồi, đã nhận lời cùng ở bên anh, tất nhiên em sẽ toàn tâm toàn ý với anh.”


“Ài, lời này sao buổi sáng em không nói?” Hạ Chiêu hỏi cô.

Tề Nhiễm Nhiễm cười, “Đây không phải là lần đầu em yêu đương sao, không có kinh nghiệm mà! Anh đừng giận, được không??”

Hạ Chiêu cúi đầu nhìn cô, nói: “Chỉ nói mấy câu đã muốn anh nguôi giận? Không đủ.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …



“Vậy anh còn muốn như thế nào?”

Hạ Chiêu ngẫm nghĩ, nói: “Vậy phải xem biểu hiện của em.”

Tề Nhiễm Nhiễm không nói gì, chớp mắt, ngay sau đó duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Hai người ở trong không gian chật hẹp đón lấy nụ hôn nồng nhiệt không ngắn.

Nụ hôn kết thúc, Tề Nhiễm Nhiễm có chút thở gấp, nhỏ giọng hỏi: “Biểu hiện thế nào?”

Hạ Chiêu có chút chưa đã thèm lại hôn mặt cô, mới nói: “Vẫn chưa đủ.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

“Như vậy đi, anh cho em một gợi ý.” Hạ Chiêu cong môi nhìn cô, “Muốn hay không?”

Tề Nhiễm Nhiễm bĩu môi, “Anh nói đi.”

“Buổi tối đến phòng anh, mặc váy ngủ màu đỏ kia.” Hạ Chiêu nói xong, nháy mắt với cô rồi mở cửa đi ra.

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Tạ Thanh đang ở phòng khách xem TV cùng bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ gần đây cuối cùng không xem siêu nhân điện quang nữa, đổi thành xem heo Peppa, lúc ở nhà Tạ Thanh cũng thường xem cùng Tạ Du Du, cho nên cũng không ngại phim hoạt hình ấu trĩ chút nào.

Thấy Hạ Chiêu cuối cùng cũng từ nhà vệ sinh ra, Tạ Thanh cười mang theo ý trêu chọc, im lặng dựng ngón cái với anh.

Một bữa cơm ăn đến hơn 8 giờ mới xong, Tạ Thanh cùng Hạ Chiêu đều uống chút rượu, nhưng ngày mai đều phải đóng phim, cũng không dám uống nhiều, khi Tạ Thanh chào tạm biệt rời đi vẫn tỉnh táo.

Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đều tiễn anh đến cửa, Tạ Thanh vỗ vỗ vai Hạ Chiêu, cười nói: “Anh thật sự hâm mộ hai người, đây mới là dáng vẻ sau khi lập gia đình nên có.”

Tề Nhiễm Nhiễm nghĩ đến người vợ của Tạ Thanh, cũng có chút tiếc cho anh.

Hạ Chiêu tiễn anh ấy một đường đến bãi đỗ xe ngầm, sau khi anh ấy lên xe mới nói một câu: “Hạnh phúc là dựa vào sự cố gắng của bản thân, sẽ tốt lên thôi.”

Tạ Thanh thở dài, nụ cười có chút khổ sở.

Buổi tối sau khi dỗ bánh bao nhỏ ngủ xong, Tề Nhiễm Nhiễm mới đi tắm rửa, tắm xong đi ra, nhớ đến lời nói của Hạ Chiêu nói với cô ở trong phòng tắm trước giờ cơm tối không khỏi có chút do dự.

Cầm lấy di động lên nhìn, bên trong cũng không có tin nhắn của Hạ Chiêu, sau khi Tề Nhiễm Nhiễm sấy khô tóc, cắn răng, vẫn thay bộ váy ngủ màu đỏ kia, sau đó lén lút đi gõ cửa phòng Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu hẳn vẫn luôn đợi cô, cô vừa mới gõ cửa, Hạ Chiêu đã gấp không chờ nổi kéo cửa mở ra lôi cô vào...