Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 17: 17: Bánh Bao Mở Hack




“Gà trống cao, gài mái béo.



” Bánh bao nhỏ cố gắng giải thích cho các bạn nhỏ sự khác nhau giữa gà trống và gà mái, thật ra chính cậu nhóc cũng không thật sự hiểu rõ, chỉ là lúc ở nhà bà ngoại, thấy bà nuôi gà ở trong sân, nhìn nhiều chính mình ngộ ra thôi.



Tạ Du Du tò mò nói: “Vì sao gà trống cao vậy?” Mặc dù trước đó cô bé bị Luân Luân xí khóc, nhưng tính tình trẻ con, nhớ ăn không nhớ đánh, căn bản sẽ không mang thù.



Bánh bao nhỏ trịnh trọng giải thích, nói: “Gà trống có mũ, mũ nó lớn hơn gà mái, nên nó sẽ cao.





Một cậu bé khác 6 tuổi tên Khải Khải, nhìn một đám gà phía xa xa, hỏi: “Mũ là cái gì, khối màu đỏ trên đỉnh đầu kia sao?”

Bánh bao nhỏ gật đầu, “Chính là nó!”

Tiểu Điềm Điềm là một cô nhóc mũm mĩm, năm nay 5 tuổi, rất thích cười, nghe xong lời giải thích của bánh bao nhỏ, rất là cảm khái nói: “Thật lợi hại! Vậy nó đi ngủ phải cởi mũ sao?”

Bánh bao nhỏ híp mắt, cảm thấy các bạn nhỏ này thật ngốc, không biết cái gì cả, cậu nhóc giải thích: “Cái mũ kia mọc ra từ trên đầu nó, không cởi được.





Tiểu Điềm Điềm che miệng lại, gật đầu nói: “Mọc từ trên đầu sao, vậy lấy xuống nhất định sẽ rất đau.





Một cô bé khác cũng trạc tuổi Tạ Du Du, tên là Triệu Tiêu Kỳ, cô bé nhớ đến một vấn đề khác, nói với bánh bao nhỏ: “Ban nãy em có nói biết vì sao gà mái sẽ sinh trứng gà.





Vừa nói đến vấn đề này, mấy đứa trẻ lại làm biểu cảm sùng bái nhìn về phía bánh bao nhỏ.



Cậu nhóc nuốt nuốt nước miếng, gãi gãi đầu, cũng không có ai nói cho cậu biết nha, có điều cậu thông minh, thích tự suy ngẫm, rất nhiều chuyện đều là bản thân tự suy ngẫm ra.



Ngẫm nghĩ, tiểu Luân Luân nói: “Bởi vì gà trống vẫn luôn đuổi theo mấy cô gái mái cắn cắn, chỉ cần gà mái sinh trứng gà, đưa trứng gà cho gà trống vậy sẽ không bị cắn nữa!”

Mấy cô nhóc cậu nhóc bừng tỉnh, biểu cảm thì ra là thế.





Nhưng rất nhanh có người đưa ra nghi vấn.



Tạ Du Du nói: “Nhưng trứng gà đều bị người khác cầm đi nha, cũng không đưa cho gà trống!”

Bánh bao nhỏ nói: “Gà trống không cầm được trứng gà, nên vẫn cứ đi theo cắn gà mái mãi đó!”

Mấy đứa trẻ đồng thời há to miệng.



Tiểu Điềm Điềm tức giận kết luận: “Gà trống thật sự quá xấu xa rồi!!”

Thầy quay phim nâng hai cái máy quay bên cạnh, thiếu chút nữa bị ngôn ngữ trẻ con chọc cho cười chết, thầm nghĩ mấy cô nhóc cậu nhóc mùa này thật sự quá thú vị, đặc biệt là cậu nhóc tên Luân Luân, rõ ràng là một trong những đứa trẻ nhỏ nhất, nhưng lại mơ hồ có dáng vẻ đại ca.



Tề Nhiễm Nhiễm vốn còn lo lắng bánh bao nhỏ không quen lên chương trình, nhưng bây giờ nhìn cậu nhóc ở chung hòa hợp với các bạn nhỏ như vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, về phần bản thân cô, bọn họ không để ý đến thì không để ý tới đi, cô còn thấy mừng rỡ nhẹ nhõm.





Năm gia đình, cả lớn cả nhỏ đến 15 người, nếu phải tới nông thôn quay hình hai ngày ba đêm, toàn bộ ăn ở đều ở đây, không cần nghĩ cũng biết nhiệm vụ gian khổ, dẫu sao khách mời người này còn xịn xò hơn người kia, lại đều sống an nhàn sung sướng đã quen, tuy rằng có kinh nghiệm ghi hình từ hai mùa trước, nhưng buổi chiều vừa đến thôn, mọi người vẫn có một chút tay chân luống cuống.



Chương trình cố định mời năm gia đình, đứa trẻ là nam hay nữ không có quy định, nhưng tốt nhất chính là nam nữ cân xứng, lần này có ba nữ hai nam, ngoại trừ Tạ Du Du tương đối đá đạo ra, những đứa trẻ khác đều tương đối ngoan hiền, rất nghe lời.



Bố mẹ Tiền Hách và Lý Hân của tiểu Điềm Điềm là người mẫu, hai năm trước Lý Hân có đi diễn tại Victorias Secret, danh tiếng không nhỏ, thật sự rất được hoan nghênh ở giới thời trang.



Bố mẹ Tuyên Mẫn Nhi và Triệu Hạo của Triệu Tiêu Kỳ là vận động viên, anh hùng làm rạng danh nước nhà, quốc dân độ (1) rất cao, sau khi giải nghệ, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ mặt tham gia chương trình giải trí.



(1) Độ phổ biến, nổi tiếng trong công chúng.



Bố mẹ Đồ Hạn và Lý Tử Ninh của Khải Khải là diễn viên vũ đạo nổi tiếng, bất kể là trong nước hay ngoài nước đều lấy được không ít giải thưởng.




Tạ ảnh đế thì khỏi phải nói, hiện giờ là nhân vật chạm vào ở bỏng tay nhất giới giải trí.



Từng người một lai lịch không nhỏ, đồ mặc trên người cái này còn lóe sáng hơn cái kia, so sánh với họ, hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cực kỳ bình thường, căn bản không có tác phẩm nào lấy ra đọ.



Ngay từ đầu gia đình khác cũng sẽ suy đoán nguyên nhân hai người xuất hiện ở đây, có phải có thân phận bối cảnh không thể để ai biết hay không, nhưng đạo diễn Lâm rất thẳng thắn, nói mọi người đừng đoán mò, nguyên nhân căn bản nhất tôi mời bọn họ tham gia chương trình, chỉ là nhìn trúng con của bọn họ, thế thôi.





Hóa ra là cậu nhóc cũng có thể trở thành phụ tá cho bố mẹ!

Mọi người ngũ vị tạp trần nhìn bánh bao nhỏ bên cạnh đang dẫn đầu nói cho mấy đứa trẻ còn lại trải nghiệm về trứng gà, cảm thấy đứa nhỏ này quả thực không giống người thường.



Mỗi một tập chương trình gia đình đều có một vở kịch lớn, đó là phân chia phòng ở, lần này bởi vì là tập đầu tiên, cho nên về phần nhà ở, tổ chương trình cũng không làm khó bọn họ, quả quyết lấy ra một cái hộp, để mọi người rút thăm, ở được nơi tốt hay xấu toàn bộ dựa vào vận khí.



Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu tự nhận vận khí bình thường, bảo bánh bao nhỏ đi rút thăm, bánh bao nhỏ ôm chân mẹ, ngượng ngùng mím môi cười, thẹn thùng lại đáng yêu.



Trong tay đạo diễn cầm năm tấm thẻ, duỗi ra trước mặt bánh bao nhỏ cho cậu nhóc chọn, bánh bao nhỏ hơi do dự một chút, rút tấm ở giữa, sau đó bản thân vội vàng mở tấm thẻ ra nhìn.



Mọi người cười khẽ, đạo diễn hỏi cậu nhóc, “Nhóc con, con nhìn có hiểu không?”

Bánh bao nhỏ nghiêm túc nhìn nửa ngày, phát hiện quả thật mình xem không hiểu, mới đưa tấm thẻ cho mẹ.



Tề Nhiễm Nhiễm vừa mở ra đã thấy, “Viện tử xa hoa giữa núi.





Khá lắm nhóc con, bánh bao nhỏ quả nhiên là bật hack, vừa rồi đạo diễn nói phòng ở tốt nhất là căn nhà giữa sườn núi kia.



Sau khi rút thăm xong, Tạ Du Du rút được căn nhà kém nhất, Tạ Thanh chưa nói gì, vẫn làm dáng vẻ vân đạm phong khinh, Hà Mộng thì lại lập tức xị mặt, đó là một căn nhà ngói cũ chưa đến 30 mét vuông, nhà vệ sinh còn ở sát trong sân, để ảnh đế sống an nhàn sung sướng ở, thật sự là quá bẩn thỉu.




Nhưng cũng không có cách nào khác, lúc vào tổ chương trình, đạo diễn đã nói rõ với bọn họ, quy tắc trò chơi là như vậy, điều kiện có tốt có kém, tất cả đều là vì hiệu quả chương trình, một khi vào tổ, mặc kệ là ai, đều được đối xử bình đẳng.



Bên phía tổ chương trình mặc kệ, Hà Mộng muốn nhìn thử xem các gia đình khác thì thế nào, xem ai biết nể mặt Tạ Thanh ở đây, nịnh bợ bọn họ, nhường phòng ở tốt một chút cho bọn họ.



Nhưng mà nhìn một vòng, thế mà chẳng có ai để ý cô ta, Hà Mộng tức giận thiếu chút nữa hộc máu, khổ cho cô ta trước khi vào tổ còn đặc biệt rút ngắn quan hệ với mấy người phụ nữ kia, bọn họ cũng đồng ý ít tiếp xúc với Thẩm Vũ, không ngờ một khi đụng đến lợi ích của bản thân, bọn họ đều thực tế như vậy.



Hà Mộng thầm mắng hết mấy người phụ nữ ở đây một lượt, cuối cùng không thể không dẫn theo Tạ Du Du, đi cùng Tạ Thanh trở về ngôi nhà tạm thời của bọn họ.





Tạ Du Du còn đang lưu luyến không rời vẫy tay với bánh bao nhỏ nhà họ Hạ, hẹn chờ lát nữa sẽ cùng nhau chơi tiếp, Hà Mộng nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm tức giận, tắt microphone, hạ giọng giận dữ nói: “Không được đi, con tìm bạn mà không biết chọn hả? Cũng không nhìn xem đối phương là người nào!”

Tạ Du Du ngẩng đầu nhìn mẹ, phản bác nói: “Luân Luân rất lợi hại, con muốn chơi với em.





Thợ quay phim đi theo ở phía sau cách đó không xa, Hà Mộng quay đầu nhìn một cái, xác định đối phương không nghe thấy cô ta nói cái gì, mới tiếp tục: “Mẹ nói không được chính là không được, nhà bọn họ nghèo kiết xác, chơi cùng bọn họ quá hạ thấp nhà chúng ta.





Lời cô ta nói, Tạ Dung Dung không hiểu lắm, chỉ biết mẹ không cho mình đi, trong lòng lập tức mất hứng.



Tạ Thanh vốn đang kéo hành lý đi ở phía trước, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt như băng tuyết ngàn năm, lạnh lùng, anh nói: “Em không vui thì trở về đi.





Nói xong, anh xoay người tiếp tục kéo hành lý đi về phía trước.



Hà Mộng bị anh nói như vậy, bèn ngậm miệng không nói nữa.



So sánh với tình cảnh bi thảm của Hà Mộng, bên phía Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu thì dẫn theo bánh bao nhỏ, vui vẻ tiến đến giữa sườn núi, nói là giữa sườn núi, thật ra chính là sườn núi nhỏ bên cạnh thôn, trên đó có mấy hộ gia đình, nhà ở đều được xây rất phong cách, ngoại trừ nhà ở, sườn núi nhỏ và núi lớn phía sau, đều trồng cây ăn quả, lúc này sắp vào hè, cây ăn quả đã bắt đầu kết quả, giương mắt nhìn lại, khắp núi đồi xanh um tươi tốt, sức sống tràn trề.



Dọc đường đi bánh bao nhỏ nhìn nơi này, ngắm nơi kia, hưng phấn đến không kìm nổi, không giống như quay chương trình, giống như tới ngoại thành dạo chơi hơn, hứng thú trêu đùa của Hạ Chiêu bị kích thích, ôm bánh bao nhỏ lên, để cậu nhóc cưỡi trên vai mình, lại lôi kéo hai bàn tay nhỏ của cậu bé, hoan hô chạy về phía trước.



Lần đầu tiên bánh bao nhỏ tiếp cận cách chơi kích thích như vậy, chỉ cảm thấy tầm mắt được mở rộng, tốc độ nhanh hơn, lúc bố chạy về phía trước, có gió thổi vèo vèo qua bên tai, cậu bé vui vẻ đến mức vừa cười to vừa hét lên, cuối cùng bắt đầu thúc giục bố: “Bố ơi, bố ơi, nhanh lên! Cha!!”

Hạ Chiêu bị thúc giục chạy một đoạn, thiếu chút nữa mệt như chó, cười mắng: “Nhóc thối, con coi bố mình là ngựa để cưỡi đấy à!”

Bởi vì hai bố con chạy nhanh, sớm đã để lại Tề Nhiễm Nhiễm ở tít phía sau, Tề Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, đẩy hai vali hành lý lớn chậm rãi đi lên, cũng may đường lên sườn núi mặc dù không lớn, nhưng có lát xi măng, đẩy vali cũng không quá nặng.



Thợ quay phim đi theo bên cạnh Tề Nhiễm Nhiễm, cô bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa nói với ống kính: “Cảm giác như là dẫn theo hai đứa trẻ ra ngoài chơi vậy.





Phòng bọn họ rút thăm được là một nhà lầu nhỏ hai tầng mới xây năm ngoái, phía trước có sân, phía sau có vườn rau, đồ dùng gia đình bên trong đều mới tinh, Tề Nhiễm Nhiễm dạo trên dưới một vòng, rất hài lòng gật đầu, nghĩ thầm sau này chọn phòng ở, đều giao cho bánh bao nhỏ.




Cô ở bên này xem phòng ốc trước, Hạ Chiêu đã dẫn bánh bao nhỏ đi vào vườn rau phía sau, hai đời Hạ Chiêu đều là người thành phố, nhìn vườn rau dưa sinh trưởng trong đất, đều cảm thấy rất mới mẻ.



Lúc xem xong đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy bánh bao nhỏ oa một tiếng, vội vẫy tay nhỏ gọi bố, “Bố ơi, bố ơi, mau đến đây xem này.







Hạ Chiêu đi qua nhìn xem, trong nháy mắt bị dọa đến nhảy lên, trong một lá rau xanh vô cùng lớn, có một con sâu đang nằm trên phiến lá ăn lá cây, đại khái là lớn chừng ngón trỏ của người trưởng thành.



Hai bố con ngồi xổm ngắm nghía mãi, bánh bao nhỏ nói: “Bố ơi, con sâu này béo quá!”

Hạ Chiêu gật đầu, “Có thể là ăn nhiều, béo lên, Luân Luân sợ không?”

Bánh bao nhỏ lắc đầu, “Còn lâu con mới sợ.





Hạ Chiêu chớp chớp mắt, duỗi tay bắt con sâu béo múp mềm mềm, nói: “Đi, chúng ta đi tặng cho mẹ con một niềm vui bất ngờ.





Bánh bao nhỏ hỏi: “Mẹ sẽ thích sao?”

Hạ Chiêu làm như thật, gật đầu, “Mẹ con sẽ siêu siêu thích.





Hơn mười phút sau, Tề Nhiễm Nhiễm trong phòng lập tức bạo phát tiếng kêu sợ hãi liên tục cùng tiếng mắng, “Hạ Mộc Phong, anh chết chắc rồi!!”

Bánh bao nhỏ bị bố lôi kéo trốn ra ngoài cửa, thật lâu sau mới ghé vào khung cửa nhìn vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không thích sâu sao?”

Tề Nhiễm Nhiễm còn đang cầm con sâu ngọ nguậy ở đầu ngón tay, lao tới ném vào Hạ Chiêu, “Thích chứ, sao lại không thích được, mẹ thích chết đi được ấy chứ!!!”

Mọi người dọn dẹp nghỉ ngơi giữa trưa, buổi chiều bắt đầu bố trí công việc, các mẹ cùng con cái đi ra ruộng vườn rau làm việc, các bố thì đi đến ao cá cách đó không xa bắt cá, thành quả lao động làm ra sẽ trở thành bữa tối hôm nay.



Một nhóm nữ cầm theo rổ, dắt tay con, nói nói cười cười đi về hướng đồng ruộng, có điều mấy cô ấy đã thỏa thuận ngầm bỏ qua Tề Nhiễm Nhiễm, Tề Nhiễm Nhiễm cũng không quan trọng, nắm tay bánh bao nhỏ, đi ở cuối cùng, không biết có phải hai mẹ con hái được bông hoa dại không, vui vẻ giống như đang dạo chơi ngoại thành.



Tới chỗ trồng rau rồi, mấy người phụ nữ chia mấy nơi ra làm việc, trẻ con không cần làm, một đám nhóc con chạy thoăn thoắt ngoài ruộng, chơi đến cực kỳ vui vẻ.



Bỗng nhiên, nghe thấy bánh bao nhỏ nói với mẹ Lý Hân của tiểu Điềm Diềm, “Cô ơi, trên vai cô có sâu.





Lý Hân nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía bả vai, vừa vặn nhìn thấy một con sâu xanh béo mụp đập vào mắt…

Lý Hân: …

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”