Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 95




Sau trận mây mưa, hơi thở của Thu Vãn có chút dồn dập.
Nàng nằm ngửa, bình tĩnh điều hòa lại nhịp thở của mình.
Mấy ngày nay nàng ăn ngủ đủ giấc, bởi vậy sau một hồi vận động kịch liệt cũng không bị mơ màng buồn ngủ như lần trước.
Thu Vãn khôi phục thể lực, chậm rãi ngồi dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Vân Hoàn như đang có điều suy tư mà nhìn mình chằm chằm, nàng lập tức sửng sốt.
“Hoàng, Hoàng Thượng?” Thu Vãn gọi hắn một tiếng: “Tần thiếp có chỗ nào không thích hợp sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt Tiêu Vân Hoàn dừng trên người nàng một hồi lâu, sau đó mới thong thả ngẩng đầu lên, lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Lời này nghe thế nào cũng có vẻ không đáng tin?
Nhưng mà Thu Vãn không biết hắn rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nàng kéo chăn che thân thể, ngượng ngùng nói: “Hoàng Thượng, có phải tần thiếp nên trở về rồi không?”
Lúc này Tiêu Vân Hoàn mới phục hồi tinh thần, gật đầu, gọi người tiến vào.
Thời điểm Thu Vãn trở lại Bích Nguyệt Cung, Tình Hương đã sớm chờ ở cửa. Khi hầu hạ nàng tắm gội, Tình Hương đè thấp thanh âm, cẩn thận nói: “Chủ tử, thân phận của ngài không bị phát hiện chứ?”
“Đương nhiên là không.” Thu Vãn nói: “Ta còn chưa ngủ, Hoàng Thượng sao có thể phát hiện ra thân phận của ta.”

“Vậy là tốt rồi.”
“Chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin?”
“Không phải nô tỳ không tin chủ tử, chỉ là lần trước nô tỳ phát hiện ra chuyện này, còn không phải là bởi vì chủ tử ngủ gật hay sao?” Tình Hương nói: “Việc đã từng xảy ra, cho dù ở trước mặt Hoàng Thượng, chủ tử lại ngủ gật một lần nữa cũng không phải không có khả năng.”
Thu Vãn nghẹn họng, không có cách nào phản bác.
Nói tới chuyện này, nàng bất chợt nhớ tới biểu hiện khác lạ của Hoàng Thượng đêm nay, cả người không khỏi trầm tư.
Nàng biết từ lần trước sau khi thị tẩm, Hoàng Thượng sờ thấy một nhúm lông trên người nàng, lúc ấy nàng mơ màng sắp ngủ thiếu chút nữa liền biến thành mèo. Từ lần đó, Hoàng Thượng cả ngày hoài nghi nàng là yêu tinh, bởi vậy cũng không dám tới gần nàng, hôm nay không biết vì sao bỗng nhiên lại triệu nàng thị tẩm.
Thu Vãn nghĩ thầm, đêm nay Hoàng Thượng hành động kỳ quái như vậy, nói không chừng chính là vì muốn nghiệm chứng xem trên người nàng rốt cuộc có lông hay không, nàng có phải là yêu quái hay không đi?
Thu Vãn dở khóc dở cười.
Có lẽ sau hôm nay, Hoàng Thượng có thể sẽ dẹp bỏ cái ý niệm kỳ quái kia, không còn coi nàng là yêu quái nữa, như vậy cũng tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
Ngày hôm sau, Thu Vãn cố ý biến thành mèo vào ban ngày, chạy tới tẩm cung Tiêu Vân Hoàn, muốn nghe xem hắn nghĩ như thế nào. Tuy nhiên không biết vì sao, Tiêu Vân Hoàn ngay cả một câu dư thừa cũng không nhắc tới, càng không nói nửa chữ về Thu Vãn. Điều này khiến Thu Vãn càng thêm tò mò, nàng hướng về phía Tiêu Vân Hoàn kêu meo meo hồi lâu, nhưng bởi vì ngôn ngữ không thông nên cũng không hỏi được gì.
Sau khi được đút một đống đồ ăn vặt, chơi cùng cây gậy trêu mèo trong chốc lát, lại được vuốt ve một hồi, cuối cùng Thu Vãn mang theo sự khó hiểu trở về Bích Nguyệt Cung.
Tới buổi tối, thời điểm nàng đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lại thấy tiểu thái giám truyền chỉ lại đây nói Hoàng Thượng triệu nàng thị tẩm, Thu Vãn mơ màng hồ đồ đi theo.
Lần này, Tiêu Vân Hoàn chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng chằm chằm chứ không dùng tay sờ khắp người nàng.
Buổi tối ngày thứ ba, Thu Vãn lại được triệu đi thị tẩm……
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu cũng như thế.
Chờ tới ngày thứ bảy, ngay cả ánh mắt Huệ tần nhìn nàng cũng trở nên không thích hợp.
“Vì sao trước kia ta không biết mị lực của muội lại lớn như vậy?” Huệ tần tò mò đi quanh người nàng một vòng, tấm tắc nói: “Ta ở trong cung làm tai mắt của Hoàng Thượng nhiều năm như thế, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng Thượng sủng ái một người như vậy.”

Thu Vãn suy sụp nằm bò ra bàn: “Huệ tần nương nương, ngài đừng nói nữa.”
“Chuyện này có gì mà không thể nói, muội không thấy mắt những người khác đều đỏ hết rồi sao.” Huệ tần ngồi xuống vị trí đối diện nàng, tự rót cho mình một ly trà, thong thả ung dung nói: “Muội được triệu đi thị tẩm sáu ngày liền, đây chính loại đãi ngộ chưa từng có phi tử nào được hưởng. Từ sau khi Ngự Miêu xuất hiện, Hoàng Thượng cả ngày trầm mê nuôi mèo đã rất nhiều ngày không lâm hạnh hậu cung, một vài lần duy nhất cũng đều triệu muội qua, muội nói xem bọn họ có thể ngồi yên được không?”
Thu Vãn rụt cổ, nghĩ đến mấy thủ đoạn của đám hậu phi đó, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác nghĩ mà sợ.
Huệ tần cười như không cười nhìn nàng: “Hiện tại đã biết sợ? Những người đó đã sớm tìm tới đây rồi.”
Thu Vãn nhỏ giọng nói: “Nhưng muội chưa nhìn thấy nha.”
Mấy ngày nay ngay cả cửa Bích Nguyệt Cung nàng cũng không bước ra, ngoài mấy người trong Bích Nguyệt Cung nàng chưa từng nhìn thấy những người khác.
“Đương nhiên muội không nhìn thấy, các nàng ngay cả cửa còn chưa vào được đã bị ta đuổi trở về.” Huệ tần nói: “Dù thế nào thì ta cũng là thủ hạ của Hoàng Thượng, hiếm khi thấy Hoàng Thượng nảy sinh hứng thú với muội, nếu những người đó hãm hại muội, Hoàng Thượng trách cứ xuống, không ai giúp ta nói lí lẽ.”
Thu Vãn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
“Hơn nữa, lần trước sau khi Thục phi trở về liền xảy ra chuyện mèo bệnh, lần này nếu có người tới lại xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Ngọc Cầu thường xuyên xuất hiện trong Bích Nguyệt Cung, nếu nó mắc phải chứng bệnh gì, muốn trị cũng không kịp rồi.”
Thu Vãn: “……”
Cho nên Ngọc Cầu mới là quan trọng nhất sao?!
Huệ tần nương nương! Có phải người nói lộn rồi hay không!
“Đúng rồi, ta có một thứ muốn cho muội.” Huệ tần nói xong, quay sang liếc mắt nhìn Kim Đào.
Kim Đào hiểu rõ, sau khi vào phòng trở ra thì trên tay cầm một chiếc hộp.

Nàng đặt chiếc hộp kia xuống trước mặt Thu Vãn. Thu Vãn nghi hoặc nhận lấy, không mở ra, chỉ buồn bực nhìn về phía Huệ tần: “Cho muội?”
“Đúng vậy.” Huệ tần nâng cằm, nói: “Ta đặc biệt tìm giúp muội, ta nghĩ chắc hẳn muội cần tới thứ này.”
Sự nghi hoặc trong mắt Thu Vãn càng sâu hơn.
Thấy Huệ tần không phản đối, nàng dứt khoát mở hộp ở chỗ này.
Bên trong hộp gỗ là thuốc bổ, nhìn qua cách bốc thuốc có lẽ là ở Thái Y Viện, bên cạnh còn có một tờ giấy, viết cách dùng và tác dụng.
Thu Vãn buồn bực mở tờ giấy ra, sau khi nhìn rõ nội dung tờ giấy, nhất thời sắc mặt nàng đỏ bừng.
“Này……”
“Nhận đi.” Huệ tần ý vị thâm trường nhìn nàng: “Cho dù hiện tại không cần, sớm hay muộn cũng sẽ dùng đến.”
“…… Huệ tần nương nương!”