Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế

Chương 5: Khen thưởng qua màn




[Đông! Đông! Đông! ]

Tiếng đập cửa vang lên từng tiếng tựa như búa tạ đập từng hồi lên đầu Thời Vọng, nhưng lúc này cậu lại không hề để tâm đến vị khách không mời mà đến kia, cậu đứng phắt dậy, tóm lấy vạt áo Dung Dữ, hung hăng ấn anh lên cửa kính, lạnh giọng chất vấn: "Cmn, anh như vậy là có ý gì?!"

Dung Dữ bình tĩnh nhìn cậu, thậm chí biểu tình còn có chút vô hại cười cười, "Ta thiết nghĩ quy tắc trò chơi đã được trình bày rõ ràng rồi, bảo bối, có chỗ nào không hiểu ta giải thích lại cho em."

Thời Vọng siết chặt tay đến nỗi hiện cả gân xanh, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dung Dữ, gằn từng chữ một: "Anh đây là muốn bọn em giết hại lẫn nhau!"

"Ta buộc phải làm điều này, giống như khi trước ta đã từng nói với em, dân số ở đây quá đông."

Dung Dữ không nhanh không chậm nắm lấy tay Thời Vọng, dịu dàng nhưng không cho phép kháng cự kéo tay cậu ra, đôi mắt anh sắc bén ôn hòa chăm chú nhìn cậu, cúi đầu hôn nhẹ khớp xương ngón áp út của cậu, mới tiếp tục nói: "Là Thần Sáng Thế, ta có trách nhiệm 'tỉa cây'*."

* Tỉa cây: Để cây con của các loại cây trồng có khoảng cách nhất định, sẽ tiến hành loại bỏ những cây con dư thừa.

Thời Vọng bỗng nhiên ngẩn ra, một loạt cảm xúc bất lực dâng trào khó kiểm soát. Dung Dữ cũng có thứ anh ấy muốn bảo vệ, hơn nữa, khách quan mà nói thì hành động của anh ấy rộng lượng và vĩ đại hơn cậu rất nhiều.

Cậu mệt mỏi ngồi lại lên ghế, buồn bã không vui quay đầu đi,"Cho dù là vậy thì em cũng sẽ không giết người."

"Vậy em có thể chọn bỏ cuộc, bảo bối." Dung Dữ tốt bụng nhắc nhở cậu, hơn nữa còn dùng vẻ mặt thiếu đòn nói: " Nhưng mà em yên tâm, ta sẽ an ủi em thật tốt, từ thân thể cho đến tâm hồn."

Thời Vọng lười phản ứng anh, tầm mắt dừng trên cánh cửa cách đấy không xa. Cậu muốn tức giận với trò chơi cũng không được nữa rồi, vì có khách không mời mà tới.

Tiếng đập cửa liên tục không dứt lại còn có xu thế càng ngày càng dồn dập, Thời Vọng nhịn không nổi đành phải đứng lên, cẩn thận đề phòng tiến tới trước cửa, nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo.

Ngoài cửa thoải nhìn là một nam thanh niên trẻ tuổi da dẻ trắng nõn, sắc mặt có chút hoảng loạn, thấp thỏm không yên mà liên tục dòm trái ngó phải, giống như đang đề phòng ai đó vậy.

Thời Vọng thoáng do dự nhưng vẫn vặn nắm cửa mở ra một khe hở nhỏ, "Có chuyện gì vậy?"

"Thật xin lỗi, anh có thể cho tôi vào không?" Người trẻ tuổi dáo giác nhìn quanh, nói liên hồi, "Có người đang đuổi theo tôi, bên ngoài rất nguy hiểm!"

Thời Vọng hơi phân vân không biết nên làm gì đành quay đầu trưng cầu ý kiến Dung Dữ theo bản năng. Dung Dữ thong dong nhã nhặn tựa người lên cửa kính, đôi mắt kia nhìn thấu tất cả nhưng lại không đưa cho cậu một đáp án có ích nào.

Thời Vọng mặc kệ, vẫn mở cửa ra cho người kia, "Ai đang đuổi theo anh? Là một người chơi khác sao?"

"Là, là..." Anh ta vội vã bước vào phòng lại không cẩn vướng phải ngạch cửa* vấp ngã, cơ thể không kịp đề phòng lao đầu về phía trước.

*Ngạch cửa: Thanh chắn ở cửa ra vào.

Thời Vọng nhanh tay đỡ lấy anh, trước mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng trắng, anh ta sắc mặt đại biến, tay phải bắt lấy tay áo Thời Vọng, tay trái không biết từ đâu rút ra một con dao, hung hăng muốn đâm vào bụng cậu.

Tại thời điểm nguy cấp như vậy, Dung Dữ không những không hề dao động mà thậm chí còn nhàn nhã nhâm nhi ly trà hoa khi nãy anh đưa cho Thời Vọng, rất có phong thái của người ngoài cuộc xem diễn trò.

Nhưng trong lòng Thời Vọng vẫn luôn âm thầm đề phòng, lúc đối phương đâm dao tới, cậu liền nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh một bước, khó khăn né tránh mũi dao, sau đó nhanh chân đá về phía đối phương, ý muốn đá rơi vũ khí trên tay hắn.

Nhưng người tính không bằng trời tính, anh ta luống cuống tay chân, cố chấp bảo vệ tay trái, quay lưng đỡ lấy cú đá.

Cú đá đó Thời Vọng dùng lực không nhẹ, anh ta liền bị đá văng ra ngoài cửa, không kịp đứng thẳng liền trượt chân, chúi đầu ngã xuống, trượt thẳng xuống cầu thang!

"Không ổn!" Thời Vọng biến sắc. Cậu đưa tay muốn kéo anh ta lại nhưng đã quá muộn, ngón tay cậu mới kịp chạm vào người anh thì giây tiếp liền trơ mắt nhìn anh đập đầu vào rìa bậc thang bên kia, trong không gian vang vọng tiếng cơ thể va chạm với mặt đất.

Thời Vọng vội vội vàng vàng chạy xuống tầng, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh hắn đưa tay đè lại miệng vết thương, nôn nóng hỏi: "Anh thấy sao rồi? Có nghe thấy tôi nói không?!"

Cơ thể anh ta lạnh lẽo nằm ngửa trên sàn nhà, máu tươi dọc theo đầu chảy lan ra thành một vũng lớn, cậu cố đến mấy cũng không thể ngăn máu tiếp tục chảy. Mặt anh ta trắng bệch vì mất máu, hai mắt dần dần mất đi tiêu cự.

Anh ta khóc. Hai dòng nước chảy dọc từ khóe mắt vào tóc mai, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó. Thời Vọng phải ghé ai sát hết mức mới miễn cưỡng nghe được anh nói:

"Thật xin lỗi..."

Người này tuổi tác không đến 30 mà lúc này lại giống như một đứa trẻ làm sai điều gì khóc lóc xin lỗi: "Tôi xin lỗi... Thật xin lỗi... Tôi không còn cách nào khác... Em ấy còn đang đợi tôi trở về..."

Ánh mắt thời Vọng dừng mắt trên cánh tay dính máu đang gắng gượng giơ lên của anh ta, khuôn mặt lập tức cứng lại.

Trên ngón áp út của anh còn mang theo nhẫn đính hôn.

Anh ta run rẩy nâng tay trái lên, ánh mắt rã ra nhưng vẫn cố chấp hướng về phía Thời Vọng: "Đưa chiếc nhẫn này... Cho em ấy, nói em ấy... Đừng chờ tôi nữa..."

"Thật xin lỗi... Thật sự, xin lỗi... "

Lời trăn chối của anh cuối cùng vẫn là ba chữ này, nhưng Thời Vọng đã không còn phân biệt được rốt cục anh ta đang xin lỗi ai nữa. Dù là chính mình bị tấn công nhưng lúc này lại giống như hoàn toàn không biết gì cả, anh ta vẫn ngẩng đầu chờ đợi cô vợ nhỏ sắp cưới của mình.

Anh hoàn toàn mất đi hô hấp cùng nhịp đập, Thời Vọng nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn của anh xuống, ánh mắt mờ mịt đứng lên.

Tích——

Đồng hồ bên tay trái bỗng nhiên phát ra âm thanh nhắc nhở, cậu theo bản năng đưa tay lên kiểm tra, chỉ thấy con số 60 trên màn hình chầm chậm nhảy lên một chút đổi thành số 70.

Một loại lửa giận không tên mãnh liệt trào dâng, nháy mắt liền hủy hoại hết tất thảy lí trí của cậu, Thời Vọng bỏ mặc tất cả, ra sức muốn giật dây đồng hồ, dùng mồi lửa đem nó đốt trụi.

Cậu thậm chí còn nhặt con dao trên đất lên, ý đồ đem mũi dao sắc nhọn rạch một đường lên phần da gắn chặt với đồng hồ, cắt phăng cái thứ đồ đáng hận này!

Dung Dữ chậm rãi đi tới bên cạnh, bình tĩnh hỏi: "Em muốn rút lui sao?"

Thời Vọng hung dữ nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đến đây không phải để giết người!"

"Nhưng em đã giết người rồi." Dung Dữ lạnh lùng lướt qua thi thể trên đất, thờ ơ như thể thứ anh nhìn thấy là mùa thu lá rơi, đáy mắt lạnh lẽo đạm mạc.

"Em..." Thời Vọng bỗng nhiên rơi vào ngõ cụt, hết đường chối cãi, trên mặt cậu lộ ra biểu tình mê mang, chầm chậm ngồi xuống, gắt gao siết chặt chiếc nhẫn dính máu kia trong tay, giọng nói khô khốc, "Em không muốn giết anh ta, em chỉ muốn đánh rơi vũ khí của anh ta thôi, em không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy..."

"Đúng vậy, đây hoàn toàn là ngộ sát." Dung Dữ mỉm cười nói, "Cho nên, em có thể thuận lợi vượt qua màn chơi đầu tiên đều là nhờ sự khoan dung của ta."

Thời Vọng buông tay, quay đầu thầm mắng, "Tên khốn..."

Dung Dữ quan sát vẻ mặt cậu, bảy phần khó hiểu, ba phần bất đắc dĩ nói, "Khi nãy là hắn muốn giết em mà bây giờ em lại thương xót cho hắn? Còn giận dỗi với ta?"

Thời Vọng lầm bầm: "Anh ta chỉ muốn về nhà, còn có vợ chưa cưới đang đợi anh ta."

Dung Dữ cười cười, "Vậy ý em là, chỉ cần có lý do chính đáng thì nhân loại có thể tổn thương người vô tội khác sao?"

Thời Vọng bối rối, lập tức giải thích: "Ý em không phải như vậy!"

"Vậy em cảm thấy, một người làm chuyện xấu, chỉ cần có lí do là có thể được tha thứ?"

"... " Luận ngụy biện, cậu chưa bao giờ đấu lại Dung Dữ, có khi còn bị anh cho lép vế, còn không bằng ngậm miệng lại.

Thời Vọng kéo cánh tay anh ta, tính đưa đi an tán một phen, lại phát hiện có một hộp quà bọc lụa hồng nhỏ bằng bàn tay ở trên vũng máu. Vừa nãy rõ ràng không có gì, nói cách khác là nó vừa xuất hiện.

"Đây là quà chúc mừng qua màn." Dung Dữ kiên nhẫn giải thích nói, "Có điều rất xin lỗi bảo bối, cái này không phải là của riêng em, mỗi người chơi sau khi qua màn đầu tiên đều có."

"Em cũng không cần anh quan tâm đặc biệt." Thời Vọng khó chịu, mãi sau mới ho ra được một câu. Cậu quen tay mở hộp, lấy ra một tấm thẻ nhỏ.

Tấm thẻ được làm vô cùng cầu kì, tinh xảo, nền được phủ màu trắng ấm tạo cảm giác thư thái, dễ chịu, phía chính diện là trang trí hoa văn hoa hồng kim sắc* xung quanh, mặt còn lại viết 'Paradisus' nghĩa là 'thiên đàng' trong tiếng la-tinh.

* Kim sắc = màu vàng

"Cái này dùng để làm gì?" Thời Vọng tùy ý chơi đùa với tấm thẻ, coi nó như phi tiêu lật tới lật lui giữa các ngón tay.

"Đây là thẻ ước nguyện, chỉ cần vượt qua tất cả các vòng chơi, sống đến cuối cùng thì nguyện vọng trên tấm thẻ đó sẽ thành hiện thực."

"Có thể biến nguyện vọng trên tấm thẻ thành hiện thực á?" Thời Vọng nháy mắt liền coi trọng tấm thẻ này, nâng niu cầm trong tay, cẩn thận nhìn xem mặt trên của nó viết cái nguyện vọng gì."

Nhưng mà vì sao thẻ ước nguyện của hắn lại trống không thế?