"Được! Sờ chỗ nào cũng được..."
...
Vài phút sau, cả 5 người đều tụ tập đủ ở phòng ngủ của Nghiêm Đình trên tầng 2.
Lại nhìn từ cửa sổ xuống một lần nữa, lờ mờ có thể thấy trên cổ Nghiêm Đình có một vết cắt rất sâu, có thể đây là vết thương trí mạng của hắn, một dao cắt đứt yết hầu, sau đó bị đẩy xuống từ cửa sổ, ngã xuống bãi cỏ bên ngoài.
Hung thủ nghĩ quá chu toàn, thứ nhất, đẩy Nghiêm Đình ra ngoài, dẫu cho hắn có chết hay không, chỉ cần vi phạm quy tắc không được rời khỏi biệt thự, thì hắn cũng nhất định phải chết, không thể nghi ngờ, thứ hai, ở bên này tầng 1 không có cửa sổ, người khác cũng không thể ra ngoài vườn hoa để điều tra cẩn thận, từ tầng 2 nhìn xuống cũng không thể nào phát hiện ra phương thức giết người của hắn.
Sắc mặt Thời Vọng cực kỳ khó coi, mặc dù hôm nay bọn họ định sẽ giải quyết Nghiêm Đình, nhưng bỗng nhiên phát sinh ra việc này, khiến cho bọn họ trở tay không kịp, kế hoạch hoàn toàn mất kiểm soát.
Giống như bạn đang chơi game, chuẩn bị vô số trang bị để đối phó với Boss, kết quả là vừa tới nơi thì thấy Boss đã bị giết, nhưng điều này không có nghĩa là bạn ăn may, mà rõ ràng là muốn nói còn có một thức gì đó còn nguy hiểm hơn cả Boss. Một sự tồn tại giết người, ẩn núp trong bóng tối, đôi mắt đỏ tươi thèm muốn cái đầu của bạn.
Đối thủ vô hình mới là đáng sợ nhất.
Thời Vọng chăm chú nhìn vào cổ của Nghiêm Đình, ngoại trừ vết dao ra, thì trên người hắn ta không có vết thương nào khác, nói cách khác là con sói đã luôn nhìn chằm chằm vào điểm yếu chí mạng của hắn, ra tay sạch sẽ lưu loát, chẳng lẽ là thực sự dùng dao giết người?
Thời Vọng vô thức nghĩ tới Lục Dư Tinh, trong lúc rảnh rỗi, cậu ấy đã từng tự mình biểu diễn chơi dao bướm, thân dao màu đỏ tươi, sắc bén và nguy hiểm di chuyển linh hoạt giữa những ngón tay của cậu ấy, thực sự rất giống với một con bướm đang nhẹ nhàng đập cánh --- --- Cậu ấy sử dụng con dao kia rất thành thạo.
Nhưng rất nhanh Thời Vọng đã thấy thẹn vì tâm tư hoài nghi đồng bạn của mình, cậu không thể như vậy, bạn bè không nên nghi ngờ lẫn nhau.
Chỉ là hạt giống hoài nghi chôn sâu trong đáy lòng tựa như viên sỏi thô ráp, chà sát vào lòng khiến người khó chịu.
"Đêm qua lúc về phòng không có vấn đề gì." Trần Lập Lập kinh ngạc trốn sau lưng Tề Triết, "Bây giờ mới hơn 7h, rốt cuộc là hắn bị giết từ lúc nào?"
Tề Triết chau mày, hiển nhiên suy nghĩ của anh cũng lâm vào bế tắc.
Trần Lập Lập nói cũng không sai, khoảng thời gian từ 10h tối đến 7h sáng không có khả năng giết người. Như vậy chỉ có 2 cơ hội để giết người, một là khi họ vừa quay về phòng vào ban đêm, bởi vì mọi người không về phòng đúng vào lúc 10h mà là vào 9h55.
Ngoài ra, vào buổi sáng, hầu như tất cả mọi người đều hơn 7h mới ra khỏi cửa.
Nhưng vài phút này, có thể nhanh chóng giết được Nghiêm Đình, người có sức chiến đấu mạnh như vậy, rồi lại quay trở về phòng ngủ của mình, cái việc này khả thi ư?
Trừ phi kẻ giết hắn vốn dĩ không phải là sói?
Thời Vọng như đang suy tư cái gì đó, đưa tay sờ lên băng gạc cuốn quanh cổ. Không thể loại trừ nghi ngờ Dung Dữ và Dean có tham gia vào chuyện này, nhưng khả năng của nó rất nhỏ. Sói có phải giống với bài thi trước, cũng là giám thị hay không? Không, chắc chắn là không phải, Dung Dữ sẽ không sử dụng lại một mánh khóe lần thứ 2.
Không đợi bọn họ nghĩ ra nguyên do, đã đến 8h, Dean lại từ người giám hộ biến thành giám thị, đúng hẹn đi tới.
Anh ta vẫn cứ mang bộ dáng lãnh đạm như vậy, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép màu đen: "Mời các vị chỉ ra và xác nhận thân phận sói, hoặc là bỏ phiếu trắng."
Mọi người trầm mặc vài phút, Thời Vọng giơ tay lên, dứt khoát nói: "Tôi không biết, tôi từ bỏ phiếu này."
Hiện giờ mọi người đều đang hoang mang, thay vì cứ suy đoán lung tung rồi giết nhầm người vô tội, không bằng cứ tạm thời trì hoãn, tìm cách bắt sói tự mình lộ diện.
Vòng này không ai bỏ phiếu, Dean thu hồi sổ ghi chú, xử sự theo phép tắc công sở, gật đầu một cái rồi rời đi luôn.
Ban ngày, vài người tụ tập với nhau, cũng không xảy ra chuyện gì, vẫn bình an cho đến tận tối.
Lần này bọn họ thông minh hơn, bấn giờ đến đúng 9:59 mới quay trở về phòng ngủ của từng người.
Phòng của mọi người đều ở tầng 2, tầm nhìn của nhau rất thông thoáng, hoàn toàn loại trừ khả năng sói phạm tội trong vài phút trước 10h.
Thời Vọng đứng cạnh cửa nhìn thời gian trên đồng hồ, còn chưa đến 20s nữa là đến 10h, đến lúc đó cửa sẽ tự động được khóa lại
Cậu nhìn Tề Triết ở hướng đối diện, nghiến răng, dường như đang đánh cược bất cứ khả năng nào, cậu bước lên một bước, nhanh chân bước về phía phòng của Tề Triết.
Sắc mặt Tề Triết biến đổi, "Cậu làm cái gì vậy, đến giờ rồi!"
"Không sao." Thời Vọng bước nhanh vào phòng ngủ của Tề Triết, chân vừa bước vào thì tiếng chuông 10h đúng đã vang lên, cửa phòng tự động rầm một tiếng đóng lại, khóa cửa cũng lập tức rơi xuống.
Thời Vọng lần đầu tiên nhìn thấy Tề Triết nổi giận, anh nắm chặt lấy bả vai Thời Vọng, vừa lo vừa giận, nói: "Cậu điên rồi sao? 10h mà không về phòng ngủ, cậu sẽ bị loại khỏi trò chơi, cậu...!"
Anh đang nói bỗng dưng ngưng lại, giống như đã hiểu ra điều gì đó.
Thời Vọng kiểm tra điểm số trên đồng hồ, cũng không thay đổi.
Người, đương nhiên cũng không chết.
Thời Vọng vẫn còn sợ hãi, trái tim vẫn đang nhảy bang bang trong lồng ngực, nhưng cậu vẫn cười rất đắc trí, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng của một con bạc, "Tôi đoán không sai, quy tắc nói phải quay trở về phòng ngủ trước 10h, nhưng lại không nói rõ rằng phải trở về phòng của mình, vì vậy, ngay cả khi tôi ở trong phòng của anh, tôi cũng sẽ không bị loại trừ."
Tề Triết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngữ khí vẫn nghiêm nghị như vậy, "Dù vậy cậu cũng không thể đem tính mạng của mình ra đánh cược cái suy đoán này, nếu như suy đoán đó sai thì sao?"
"Này không phải là đúng rồi sao?"
Thời - siêu thông minh - Vọng cảm thấy vô cùng đắc ý, cậu xoay người ngồi lên sofa, vắt chéo chân, đặt tay lên lưng ghế sofa, tiếp tục nói:
"Cho nên, tôi thấy sói đã giết người như thế này, kẻ đó xông vào phòng của Nghiêm Đình vào vài giây cuối cùng trước 10h, cố gắng giết hắn ta, thu dọn hiện trường, sau đó trở về phòng ngủ của mình vào lúc 7h sáng hôm sau. Sau khi một số người trong số chúng ta ra ngoài, hắn ta cũng sẽ bước ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra."
Tề Triết vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, nói: "Nói cũng rất có lý, nhưng cậu trực tiếp xông vào phòng tôi như vậy, ở cùng tôi cả đêm, không sợ tôi cũng là sói sao?"
"......"
Vẻ mặt đặc ý dạt dào trên mặt Thời Vọng nhất thời bị gió Đông thổi qua, cả người cứng đờ, tư thế kiêu ngạo lúc trước cũng bị thu lại, hai chân ngoan ngoãn khép lại, tay đặt trên đầu gối.
Cậu lo lắng hỏi: "Là anh sao?"
"...Không phải."
"Mẹ kiếp! Không phải thì anh dọa tôi làm gì!" Cơ thể căng chặt của Thời Vọng lập tức buông lỏng, cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng thì thầm, "Tôi nhất định là đánh không lại anh, nhưng nếu anh là sói, thì đêm nay nhất định tôi sẽ phải chết."
Tề Triết thấy cậu như vậy, không khỏi hơi mỉm cười, mặc dù khóe môi nhếch lên không tới 3 độ, nhưng Thời Vọng vẫn chú ý tới, cậu ngồi thẳng lưng, hơi nhướn người về phía trước, giống như đang suy nghĩ gì đó, dường như còn cảm thấy có chút thú vị, "Anh cười lên trông rất đẹp, thường xuyên cười nhiều một chút."
Tề Triết lập tức quay trở lại khuôn mặt lãnh đạm như lúc đầu, xoay người lấy từ trong tủ quần áo một bộ chăn gối mới, đặt lên sofa, thản nhiên nói: "Tôi ngủ trên sofa, cậu lên giường ngủ đi."
"Thật ngại quá. Vốn dĩ là tôi lấn đến phòng ngủ của anh, để tôi ngủ sofa đi."
"Không sao, cậu ngủ đi."
Thời Vọng không lay chuyển được anh, đành phải đứng dậy, đi đến mép giường.
Không có Dean quản thúc, Thời Vọng nghịch điện thoại chơi game đơn đấu một chút, mãi đến 11 rưỡi mới đi ngủ.
Lúc Tề Triết đi ngủ cũng không còn sớm nữa, chẳng qua là hoạt động trước khi đi ngủ của anh ấy thì chất lượng cao hơn Thời Vọng rất nhiều, đầu tiên là hít đất 200 cái, sau đó lại đi đọc sách 1 giờ, tắm rửa xong xuôi mới quay về chuẩn bị đi ngủ.
Lúc đó, Thời Vọng đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, Tề Triết tiện tay dém chăn cho cậu, nhẹ chân nhẹ tay bước tới rồi nằm lên sofa.
Đến nửa đêm, khi mọi âm thanh đều chìm trong tĩnh lặng, trong phòng chỉ còn dư lại vài tiếng hít thở đều đặn, ngoài phòng loáng thoáng truyền đến tiếng côn trình kêu rả rích.
* Rả rích: Diễn tả âm thanh không to, không cao nhưng cứ lặp đi lặp lại đều đều không dứt.
Thời Vọng thật sự ngủ rất sâu, không biết mơ tới cái gì mà đôi mày khẽ nhăn lại, sau đó cậu bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh mình bị đè xuống, giống như có người ngồi trên mép giường.
Cậu bất mãn kéo chăn, duỗi tay đẩy người nọ ra, cảm thấy rất kháng cự với việc không gian ngủ của cậu bị quấy rầy.
Người nọ khẽ cười một tiếng, âm điệu dễ nghe mê người, anh ta kéo lấy cánh tay đang đẩy ra của Thời Vọng, cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu.
Sau đó bàn tay khớp xương rõ ràng của anh ta lập tức luồn vào trong chăn, chuẩn xác chui vào áo ngủ của cậu, vuốt ve phía sau lưng cậu, sau đó không nặng không nhẹ xoa bóp cánh mông và bắp đùi mềm mại của cậu.
"?!!"
Thời Vọng đột nhiên bừng tỉnh, bắt lấy cánh tay đang sờ mó cậu, "Cái đệt! Anh làm cái gì vậy?"
"Làm sao vậy?" Dung Dữ ra vẻ vô tội, "Chúng ta đều đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, sờ chân một chút thôi cũng không được sao?"
"Được! Sờ chỗ nào cũng được, nhưng anh cũng nhìn tình huống đi chứ!"
Thời Vọng gấp gáp đảo mắt nhìn Tề Triết đang ngủ trên sofa, bực bội hạ giọng, nói: "Vạn nhất để anh ta phát hiện thì làm sao?"
"Đừng sợ, hắn sẽ không tỉnh."
Thời Vọng vừa nghe đã hiểu Dung Dữ định làm trò khỉ gì, cậu dùng sức đẩy đẩy người Dung Dữ, "Anh tránh ra trước đã, đừng làm loạn nữa."
Nhưng Dung Dữ lại tóm chặt hai tay cậu ấn lên trên giường, Thời Vọng ra sức giãy giụa vài lần, nhưng chỉ tốn công vô ích.
Bất luận giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh, Thời Vọng lại một lần nữa cảm nhận được khoảng cách thực lực không cách nào vượt qua giữa mình và Dung Dữ, trong lòng có chút nhụt chí và sợ hãi, thở hổn hển nhìn anh, nói: "Rốt cuộc là anh muốn gì?"
"Ta còn muốn hỏi em đấy." Dung Dữ vẫn duy trì cái tư thế này trói buộc cậu, cúi người xuống gần cậu, bất mãn nói: "Sao em lại trở nên như vậy, em yêu, người đàn ông khác cười với em một cái, em đã bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi sao?"
"???" Thời Vọng rút được tay ra đấm một quyền vào không khí, nếu không phải bị anh nắm lấy, thì cú đấm này chắc chắn hoàn hảo đấm vào mặt anh.
"Ai cmn bị mê mệt đến thần hồn điên đảo? Anh bị điên à!"
"Em khen hắn cười lên trông rất đẹp, ta nghe thấy cực kì rõ ràng."
"....." Vẻ mặt Thời Vọng cứng lại, sau đó liền chột dạ quay đầu, thấp giọng cãi lại: "Anh ta cười lên quả thực là đẹp mà..."
Làm một hội trưởng thâm niên của hiệp hội nhan khống, trên phương diện giám định nhan sắc, cậu thà chết cũng không chịu nói dối.
Lời này vừa nói ra, Thời Vọng liền cảm thấy lực nắm trên cổ tay ngày càng mạnh, Dung Dữ âm trầm nhìn cậu, cười lạnh, nói: "Xem ra là do tối qua ta không đến cho nên em đã quên mất ai mới chính là người đàn ông danh chính ngôn thuận của mình đúng không?"
"Không phải... Anh đừng..." Thời Vọng vô thức siết chặt lại hai chân, nhưng rất nhanh đã bị Dung Dữ dùng lực cưỡng ép tách ra.
Cậu bị lật người lại, quỳ rạp xuống đống chăn gối trên eo, vùi nửa khuôn mặt vào trong đống gối, ban đầu cậu còn kháng cự lại một chút, nghẹn ngào kêu lên: "Đây là giường của người khác... Hơn nữa em ghét cái tư thế này!"
"Nhưng mà ta rất thích." Dung Dữ cụp bờ mi thanh mảnh xuống, ánh mắt dịu dàng, nhưng bên trong lại ẩn giấu tính xâm lược mãnh liệt, giống như gai nhọn ẩn giấu dưới cánh hoa hồng, đâm sau vào sau gáy cuốn băng gạc của Thời Vọng.
Bởi vì điều này khiến ta có ảo giác em đang nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của ta."
"......." Thời Vọng há miệng thở dốc, muốn phảng kháng gì đó, nhưng rất nhanh đã bị kéo vào cơn lốc dục vọng và khoái cảm, không thể suy nghĩ gì nữa.