Dung Dữ cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, nhẹ giọng nói: "Ta yêu em, bảo bối,..."
...
Thời Vọng cạn lời nhìn anh, "Rồi sao, anh lại muốn tham gia bài thi này à?"
Dung Dữ đặt ly hồng trà lên mặt bàn, mỉm cười nói: "Không, nếu ta tham gia bài thi này sẽ phá hỏng quy tắc trò chơi, vậy nên ta chỉ đến thăm em thôi."
"....." Thời Vọng dang hai tay, xoay tại chỗ 2 vòng, "Vẫn tốt, 360 độ không góc chết, xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì mau đi đi, chờ em thi xong sẽ mời anh ăn cơm Tây, em không muốn ăn cơm ở nhà ăn."
Lúc cậu nói lời này, hoàn toàn nghe không ra một chút ý tứ làm nũng nào, mà chỉ giống như một cuộc nói chuyện bình thường giữa những cặp vợ chồng già, như thể cậu đang đi làm, thuận tiện hẹn vợ mình đi ăn tối sau giờ làm việc vậy.
Dung Dữ cũng nhẹ nhàng tự nhiên đáp lại: "Được, cụ thể là em muốn ăn gì, ta cho người đi chuẩn bị trước một chút."
"Em muốn ăn..." Thời Vọng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, "Chờ chút, cho người đi chuẩn bị? Anh đưa ai tới?"
"Một quản gia mà thôi, ta muốn đưa hắn tới chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của em."
Thấy ánh mắt đề phòng của Thời Vọng, Dung Dữ cảm thấy thật buồn cười, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thỏa mãn một cách khó hiểu, "Có phải gần đây em ghen tuông hơi nhiều rồi không, là dục cầu bất mãn... Hay là nói số lần ta yêu em chưa đủ nhiều?"
Mặt Thời Vọng nhất thời đỏ bừng, trong chuyện tình yêu này, cậu giống như bị rơi vào thế yếu vậy, có chút bực bội lại có chút không phục, cậu cáu kỉnh vò loạn mái tóc, đang định nói cái gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vặn nắm cửa ở tầng trên, chắc là những người thi khác tỉnh rồi.
Thời Vọng vội vàng nhỏ giọng, thúc giục: "Anh đi nhanh đi, đừng để bọn họ nhìn thấy."
Dung Dữ thong thả đứng lên, bước đến bên cạnh Thời Vọng, ân cần chỉnh lại cổ áo cho cậu, sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, nhẹ giọng nói: "Ta yêu em, bảo bối, tạm biệt, ta đi trước đây."
Độ ấm còn vương lại trên trán khiến trong lòng Thời Vọng ngứa ngáy, hiếm khi được Dung Dữ gợi lại chút lãng mạng năm xưa, đang muốn ngẩng đầu lên hôn lại một cái, Dung Dữ lại nói: "Dù sao em cũng đừng lo lắng, em yêu, ta sẽ luôn đứng tại nơi em không nhìn thấy, thời thời khắc khắc quan sát em."
Thời Vọng: "???"
Trong nháy mắt, những ý nghĩ lãng mạng của Thời Vọng tan thành mây khói, trong đầu chỉ còn: Chú cảnh sát ơi, mau đến đây! Ở đây có biến thái!!
Dung Dữ lại giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, xoa đầu Thời Vọng, sau đó quay người đi về phía cửa lớn.
Anh cũng không gặng hỏi Thời Vọng bữa tối cậu muốn ăn gì, Dung Dữ biết rõ cậu thích ăn gì, vừa nãy thật ra chỉ là thuận miệng hỏi chút mà thôi, cũng không phải thật sự muốn hỏi.
Thời Vọng bước chân đuổi theo anh, từng bước theo sau anh, nhìn anh đẩy cửa lớn làm từ gỗ đỏ ra, bước ra bên ngoài.
Bên ngoài biệt thự là một vườn hoa xinh đẹp tuyệt vời, trải rộng bát ngát nhìn không thấy điểm cuối, trời trong nắng ấm, hoa cỏ thơm ngát, chim hót líu lo, một đường được lót đá cuội xuyên qua những khóm hoa tươi tốt, nối liền với những bậc thềm lát đá hoa cương* bên ngoài cửa biệt thự.
Dung Dữ bước xuống cầu thang, quay đầu nhìn lại thì thấy Thời Vọng đang đứng ở cửa, ngó ra ngoài xem xét xung quanh, lo lắng đánh giá tình huống, đang có ý định muốn bước chân ra bên ngoài, giống như là muốn thăm dò khu vườn vậy.
Anh còn tốt bụng nhắc nhở, "Em yêu, em tốt nhất vẫn là không nên ra ngoài."
Thời Vọng ngập ngừng, dò hỏi: "Nếu em bước ra thì sao?"
Dung Dữ nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói: "Vậy thì ấn kí màu đỏ trên đùi em sẽ nhiều thêm một nét nữa."
Thời Vọng sửng sốt, sau đó mới đột nhiên nhớ ra vết tích mà Dung Dữ lưu lại trên đùi mình, dấu vết kia rõ ràng là để ghi chép lại 'mạng sống' của cậu, nói cách khác, nếu như cố ý rời khỏi biệt thự trong thời gian thi, thì sẽ chết sao?
Cậu ngẩn người như vậy một lúc, bóng dáng Dung Dữ đã biến mất trên lối mòn trong vườn hoa, giống như chưa từng xuất hiện.
Thời Vọng thở ra một hơi dài, đóng cửa lại, xoay người đi về phía phòng khách.
Vừa vặn nhóm người chơi cũng lần lượt đi xuống cầu thang, Thời Vọng vừa ngẩng đầu lên đã thấy, cậu rất ngạc nhiên khi gặp được không ít người quen ở đây.
Tề Triết và Lục Dư Tinh đều ở đây, ba người bọn họ dường như bị ràng buộc lẫn nhau, miễn là trò chơi tập thể, họ sẽ đều được phân đến cùng với nhau.
Chỉ là đứa nhỏ cũng không được phân tới đây, điều này làm cho Thời Vọng có chút lo lắng, thằng bé kia mới có 11 tuổi, một thân một mình nó làm sao mà sống sót được.
Nhưng lại nghĩ lại một chút, điểm số của Thành Thành bây giờ là 80, nếu gặp nguy hiểm chỉ cần bỏ quyền là được, sống sót qua vòng này cũng không thành vấn đề. Chờ trận này kết thúc, cậu sẽ đi xin Dung Dữ cho đi cửa sau, đưa Thành Thành phân tới bên người.
Ngoại trừ Tề Triết và Lục Dư Tinh ra, thì còn có thêm hai người khác nữa cũng được phân đến biệt thự này, một nam và một nữ.
Người đàn ông thoạt nhìn khoảng hơn 40, mặc một bộ vest xám, dáng người cân đối, cao khoảng 1.8m, không béo cũng không gầy, thoạt nhìn giống như thường xuyên ngồi làm việc trong văn phòng, nhưng đúng giờ sẽ đi tập thể dục, đại khái có lẽ là giám đốc điều hành một công ty nào đó.
Tay phải của anh ta cuốn băng gạc, nhìn hơi quen mắt, có lẽ là vết thương nhẹ trong khi giết lũ nhện, đã được băng bó trong phòng y tế.
Cô gái kia thì trẻ hơn nhiều, có lẽ chỉ mới khoảng 20, mặc một thân váy hoa cùng một chiếc áo len mỏng, tóc để xõa nhưng hai bên tóc mai có thắt một lọn nhỏ để trang trí.
Cô gái vừa thấy Thời Vọng, ánh mắt lập tức sáng lên, bước chân xuống tầng cũng nhanh hơn, vội vội vàng vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, "Học trưởng, nhìn anh rất giống một minh tinh trước đây mẹ em rất thích á, anh chụp với em một tấm được không?"
Thời Vọng hơi xấu hổ, Lục Dư Tinh thì giống như gặp phải đồng môn, mở miệng cướp lời: "Có phải là cái người tên Lăng Thời những năm 1980 phải không, em cũng cảm thấy giống đúng không? Anh cảm thấy hai người họ quả thật giống như cha con ấy!"
Thời Vọng: "......" Cậu tự đẻ ra chính mình được à?
Cô gái hứng thú bừng bừng lôi kéo cậu đi chụp chung, còn nói nếu có cơ hội quay về sẽ khoe với mẹ, đây là lúc gặp được Lăng Thời hoang dã đó!
Lục Dư Tinh cũng không chê náo nhiệt, ỷ vào việc bản thân đẹp trai mà tranh thủ chiếm lấy một vị trí tốt, một bên khoác vai Thời Vọng, một bên giơ hai ngón tay lên làm dấu V trước máy ảnh.
Thời Vọng bất đắc dĩ đẩy cậu ta ra, "Cậu xem đây là lúc nào đi, còn chơi bời cái gì."
Lục Dư Tinh cười nói: "Cậu không hiểu gì cả, cuộc sống cũng như một giấc mộng, một ngày không vui thì buồn, dù gì cũng chỉ là cuộc sống, tại sao không sống cho thật vui vẻ?"
Thời Vọng cạn lời, cậu quay lại bàn kế hoạch với Tề Triết, người bình thường duy nhất ở đây, vừa quay đầu, cậu lại phát hiện có thêm một người khác nữa đang đứng ở cầu thang.
Sắc mặt Thời Vọng tức khắc tối sầm, tiến đến che chắn Lục Dư Tinh và cô gái ra phía sau, cảnh giác nhìn người nọ, "Nghiêm Đình."
Thật cmn đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng đụng trúng kẻ thù.
Nghiêm Đình dang hai tay ra, thản nhiên cười nói, "Đề phòng tôi như vậy làm gì? Nếu chúng ta đã bị phân tới cùng một phòng thi, chính là châu chấu trên một sợi dây*, sống hòa thuận với nhau đi."
Kì thật hắn nói không sai, bây giờ mà cứ ngấm ngầm nội chiến cũng không phải là ý hay, nhưng Thời Vọng cũng không thể tin tưởng hắn ta, không chỉ vì bản tính độc ác của Nghiêm Đình, mà còn bởi vì đặc quyền thân phận 'thợ săn' của hắn. Chỉ cần tự tay giết người là có thể cướp lấy điểm của họ, phần thưởng hấp dẫn như vậy, cho dù người có được kĩ năng này chỉ là người thường, cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này mà xuống tay với những người khác.
Tề Triết lạnh mặt nhìn hắn, "Có thể ở chung, nhưng ngươi phải giao súng ra trước."
Cô gái hoảng sợ, "Súng? có súng sao?"
Nghiêm Đình tùy ý rút súng lục màu đen từ sau lưng ra, sảng khoái mà ném cho Tề Triết, "Được thôi, tôi có thể đưa cho anh."
Sau đó lại giống như cố ý chọc tức anh, cười nhạt nói: "Dù sao cũng là của đồng nghiệp anh, coi như trả về cho nguyên chủ."
Quân cảnh một nhà, dù cho Tề Triết không quen biết cảnh sát kia, nhưng nghe những lời như vậy cũng rất tức giận. Dù là Thời Vọng cũng giận đến siết chặt nắm tay, hận không thể xông lên đấm cho anh ta một đấm.
Nhưng Tề Triết vẫn yên lặng như nước, không thèm để ý đến lời khiêu khích của hắn ra, anh thuần thục tháo băng đạn ra, lại phát hiện bên trong trống không, không chứa bất kì viên đạn nào.
Nghiêm Đình mở lòng bàn tay ra, 4 viên đạn làm bằng đồng thau yên lặng nằm đó, hắn ta thản nhiên cười nói: "Đạn thì để ở chỗ của tôi, lỡ như anh đột nhiên trở mặt muốn giết tôi thì phải làm sao, anh cầm súng tôi giữ đạn, như thế mới có thể khắc chế lẫn nhau được, có đúng không?"
Tề Triết không nói gì, chỉ là thẳng tay cất súng, tiếp tục bước xuống cầu thang.
Thời Vọng bực bội tặc lưỡi một tiếng, không hề khách khí trừng mắt nhìn Nghiêm Đình. Người đàn ông này thoạt nhìn giống như một kẻ liều lĩnh, nhưng thật ra tâm tư lại kín đáo giảo hoạt như hồ ly, thật khó giải quyết.
Nghiêm Đình đại khái cũng đoán được, Tề Triết đã dùng hết đạn để bảo vệ đám thường dân khi tiêu diệt lũ nhện kia, cho nên mới dễ dàng giao súng ra như vậy, chỉ giữ lại mấy viên đạn.
Có lẽ Nghiêm Đình cảm thấy vô cùng tự tin vào thân thủ của mình, cảm thấy dù không có súng thì Tề Triết cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng Thời Vọng cảm thấy Tề Triết có thể đánh ngang cơ với Nghiêm Đình, nhưng vấn đề là còn có những người khác ở xung quanh. Tề Triết e ngại, tuy rằng anh có thể ứng phó với Nghiêm Đình, nhưng nếu cố dồn đối phương vào đường cùng, rất có khả năng hắn ta sẽ kéo theo 1,2 người nào đó chôn cùng.
Người này là một con chó điên, một con chó điên tàn nhẫn thích cắn người, đừng nói là người thường, dù là người đã từng được huấn luyện thực chiến như Thời Vọng cũng có thể bị hắn ta bóp chết ngay lập tức.
Vì vậy, Tề Triết không dám mạo hiểm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cái hòa bình giả tạo này.
Thời Vọng cùng anh lén trao đổi ánh mắt với nhau, thống nhất đi tới quyết định: Phải nhanh chóng tìm cách giết chết hắn ta, càng sớm càng tốt.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra tử tế, bài thi vẫn cứ chậm trễ chưa bắt đầu, mấy người ngồi trên sofa bắt đầu giới thiệu một chút về bản thân.
Cô gái kia là một sinh viên đại học, học ngành thiết kế thời trang, năm nay vừa tầm là sinh viên cuối cấp.
"Em tên Trần Lập Lập, anh gọi em là Lập Lập là được.". Cô gái ngồi trên tay vịn sofa bên cạnh Thời Vọng, cười đến vui vẻ, trong tay còn đang bóc dở quả quýt.
Người đàn ông mặc bộ vest xám rất khiêm tốn đưa danh thiếp ra, khách khí nói: "Tôi là Tống Tân, làm mảng kinh doanh bất động sản, mong được giúp đỡ."
Lục Dư Tinh đang bận buộc lại tóc, trong miệng ngậm dây buộc tóc màu đen, lầm bầm nói ra tên mình, "Tôi là Lục Dư Tinh."
Tề Triết nói ngắn gọn, "Tôi là Tề Triết, quân nhân tại ngũ."
Thời Vọng nhấc tay, "Tôi là Thời Vọng, Ừm... Nhân viên công chức."
Chắc là cũng có thể coi như nhân viên công chức đi nhỉ, dù sao cậu cũng là người làm công cho Thần giới tối cao mà.
Hiện tại chỉ còn duy nhất Nghiêm Đình không tự giới thiệu, ánh mắt vài người đều dừng trên người hắn, Nghiêm Đình đùa bỡn, vờ đưa tay lên đầu hàng, "Ôi chà, cái loại hoạt động giới thiệu như học sinh tiểu học này cũng đừng có lôi tôi vào chứ, Tề chủ nhiệm không phải hiểu tôi rất rõ sao, anh giới thiệu chút đi."
Tề Triết im lặng một chút, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra giống như đang dặn dò các bạn học trong nhà trẻ, nói: "Hắn là kẻ xấu, đừng nói chuyện với hắn."
Mọi người: "......"