Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế

Chương 29: Trong hộp đêm của chúng tôi có đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp




Dung Dữ thuận thế hôn lên lòng bàn tay cậu, cưng chiều nói: "Được, em sợ thì ta sẽ không nói nữa."

...

Theo lẽ thường mà nói thì phòng y tế của trường cũng không phải là một nơi đặc biệt tàn khốc, nam sinh chơi đá bóng bị thương ở đầu gối cũng tới đây để dán băng keo cá nhân, nữ sinh bị cảm lạnh cũng có thể đến đây lấy ít thuốc uống, nhân tiện còn có thể lười biếng ngủ nửa giờ trên gường bệnh trong phòng y tế, trốn khỏi tiết toán học nhạt nhẽo buồn tẻ.

Mặc dù phòng y tế trắng xóa đến ngút tầm mắt và không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, nhưng dẫu sao nó vẫn là một phần của khuôn viên trường học, vẫn mang dáng vẻ tươi sáng và hài hòa.

Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không giống như vậy, ngoại trừ màu trắng, trong tầm mắt chỉ còn những mảng lớn đỏ tươi, những miệng vết thương ghê người, những vết máu tươi loang lổ, phần tay chân bị cắn đứt lìa, tròng mắt bị lũ nhện đâm thủng. Trong không khí, mùi máu tươi đã lấn át đi mùi nước sát trùng, tất cả những gì nghe được bên tai đều là tiếng rên rỉ và khóc lóc đau đớn.

Phòng y tế là nơi duy nhất có thuốc trong trường học, về cơ bản thì tất cả những người bị thương đều tập trung ở đây, và những người sống sót thì đều mang trên mình vài vết thương lớn nhỏ.

Người bị thương nhẹ chỉ có thể tự mình băng bó, uống thêm thuốc giảm đau, người bị nặng thì còn bị cắn đứt cả đùi, nội tạng bị đâm thủng, máu tươi chảy đầm đìa, trong tình huống không có đội ngũ y bác sĩ và trang thiết bị chữa bệnh hiện đại thì chỉ có thể nằm trên giường chờ chết mà thôi.

Thời Vọng tìm được Iodophor* và băng gạc từ trong ngăn kéo, để Tề Triết ngồi trên ghế, cởi áo sơ mi và băng bó miệng vết thương cho anh.

Thời Vọng nhìn đến vết thương huyết nhục mơ hồ* trên vai trái của anh, trông cực kì đáng sợ, nhưng có lẽ Tề Triết đã né tránh kịp thời, vết thương cũng không sâu, chỉ khoảng 2-3cm, miệng vết thương cũng không quá lớn.

So với cái này, những đường nét cơ bắp trên cơ thể của Tề Triết thật là đẹp quá đi mất, Thời Vọng cảm thấy cực kì ghen tị.

"Vẫn còn may, vết thương không xuyên qua người." Thời Vọng dùng miếng bông tẩm Iodophor sát trùng vết thương cho anh. Nó hẳn là rất đau, nhưng mà Tề Triết chẳng những không hề nhăn mày, mà còn bình tĩnh phổ cập kiến thức khoa học cho Thời Vọng: "Vì con nhện đâm vào xương bả vai, xương người rất cứng, rất khó để đâm xuyên qua, cho nên nếu sau này cậu gặp phải tình huống nguy hiểm, cũng phải biết cách lợi dụng phần xương để bảo vệ những bộ phận yếu hại trong cơ thể mình."

"... Tề trưởng quan, ở loại thời điểm này cũng đừng lên lớp nữa có được không?" Thời Vọng bất đắc dĩ cuốn băng gạc cho anh, lại thắt thêm một cái nơ con bướm tiêu chuẩn cho mãnh nam, "Được rồi, mấy ngày tới đừng chạm vào nước."

Lục Dư Tinh ở bên kia đang giúp một số người bị thương nặng băng bó vết thương, đồng thời cũng tìm thấy các loại thuốc cần thiết trong tủ thuốc, và cốc nước đem đến cho bọn họ.

Thời Vọng thấy tốc độ cậu ta tìm thuốc rất nhanh, cũng không cần đọc qua hướng dẫn sử dụng, không khỏi có chút hiếu kì hỏi: "Cậu từng học y sao? Cảm giác như cậu rất quen thuộc với các loại thuốc."

Chẳng lẽ bây giờ hộp đêm bắt đầu huấn luyện cấp cứu sao? Là sợ khách hàng nhảy Disco đến quá khích, mắt nhắm mắt mở bước qua cửa sao?

Lục Dư Tinh khựng lại một chút, nhỏ giọng cười cười, "Bệnh lâu ắt thành y thôi."

Thời Vọng không nghe rõ, "Gì cơ?"

"Không có gì." Lục Dư Tinh lấy một hộp thuốc ném vào ngực cậu, "Đây là thuốc hạ sốt, đưa cho Tề Triết uống 2 viên, giữ lại dự trữ một chút, nếu thực sự mà phát sốt cũng rất nguy hiểm, à, đúng rồi, thuốc này uống sau khi ăn, nếu không sẽ bị đau dạ dày."

Thời Vọng: "......"

Cứu mạng một chút đi đại ca, cậu có thể đừng dưỡng sinh trước như vậy có được không?

Cậu nhóc Thành Thành ăn một ổ bánh mì, sau khi uống xong cốc sữa bò, đã yên tĩnh cuộn tròn ở một góc ngủ rồi.

Thật ra cậu nhóc cũng không khiến người lớn lo lắng, từ đó đến nay không hề khóc nháo, thậm chí nó còn chưa từng hỏi qua cha nó ở đâu, thời điểm không ai chăm sóc nó, nó chỉ lủi thủi một mình như một con thú câm.

Sau khi Thời Vọng chăm sóc cho Tề Triết, cậu bước tới bên cạnh dém lại chăn cho cậu nhóc, nhìn khuôn mặt non nớt của cậu bé mà thở dài.

Có một điều mà cậu vẫn luôn né tránh nghĩ tới, đó chính là tất cả những người sống đến tận bây giờ, tất nhiên là đều đã giết người trong màn đầu tiên.

Thời Vọng nhìn về phía Dung Dữ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Đứa trẻ này mới 10 tuổi đầu, nó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì..."

Dung Dữ cười nói: "Lấy một cái ví dụ, một con sói trưởng thành muốn để sói con học cách săn mồi, nó sẽ cố ý mang về một số con cừu non đang thoi thóp, đặt chúng trước mặt những con sói con, buộc chúng phải cắn chết nó."

Thời Vọng chỉ thấy sống lưng ớn lạnh một trận, vội vội vàng vàng che miệng Dung Dữ lại, "Đệt, mẹ kiếp! Anh đừng có nói nữa, em sợ!"

Dung Dữ thuận thế hôn lên lòng bàn tay cậu, cưng chiều nói: "Được, em sợ thì ta sẽ không nói nữa."

Người ngoài cuộc Lục Dư Tinh khuơ khoắng bình xịt cồn ở phía sau, rất là bất mãn, "Vợ chồng trẻ mấy người có thể tìm cái chỗ nào vắng vẻ mà tiếp tục ân ái hay không? Ở đây bệnh nhân cũng đủ nhiều rồi, đừng có mà thương lại càng thêm thương*!"

Vành tai Thời Vọng đỏ lên vì ngại ngùng, cậu vội vàng rút tay về, hấp tấp nói: "Tôi tới nhà ăn lấy chút cơm chiều cho mấy cậu, cậu ăn gì?"

Lục Dư Tinh nghiêm túc nói. "Ngẫu nhiên lấy một đĩa cơm tới là được, nhưng nhất định phải mang cho tôi một quả táo, như vậy tôi mới có thể bình an."

"....." Thời Vọng lại quay sang phía Tề Triết, "Tề trưởng quan, anh thì sao?"

"Tùy đi, trời tối, cậu chú ý an toàn."

Thời Vọng gật đầu, xoay người bước tới cửa phòng y tế.

Cậu vừa đi, Dung Dữ cũng không còn lý do để ở lại, rất nhanh cũng rời đi.

Thời Vọng biết Dung Dữ có lẽ đã trở về Thần giới, gần đây anh ấy có vẻ như rất bận rộn, Thời Vọng mơ hồ nghe được một số tin đồn từ Giang Thành Nhạc rằng Dung Dữ cùng 10 vị phó thần dường như đang chuẩn bị khai thác một thế giới 08 mới.

7 thế giới, từ 01 đến 07 đã tồn tại trong một khoảng thời gian rất rất dài, số lượng chưa từng thay đổi, mà bây giờ đột nhiên Dung Dữ lại muốn sáng tạo thêm thế giới song song thứ 8, Thời Vọng biết điều đó có nghĩa là gì: Rất có thể là Dung Dữ đã chuẩn bị vứt bỏ nhân loại ở thế giới 07 hiện tại, và bắt đầu nuôi dưỡng Adam và Eva mới trong thế giới 08.

Thời Vọng nghĩ đến Tề Triết, đến Lục Dư Tinh, và nghĩ đến rất nhiều bạn bè của cậu đang sống ở thế giới này, chầm chậm nghiến chặt khớp hàm, siết chặt nắm tay.

Cậu tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, loài người vốn nên có hy vọng, cậu muốn bảo vệ tia hy vọng nhỏ bé này, cho dù phải đối địch với người mình yêu.

......

30 phút sau, Thời Vọng đã trở lại, trong tay xách hai cái túi lớn cơm hộp, giống như một cậu sinh viên khổ bức đem bữa ăn lên cho cả ký túc xá.

Cậu dùng chân đá văng cửa ra vào, nặng nề đặt hai cái túi xuống đất, dùng sức xoa lòng bàn tay đỏ bừng, mất kiên nhẫn nói: "Đệt, đồ ăn mang về rồi, tự mình đến lấy đi!"

Lục Dư Tinh vừa đúng lúc cố định xong xuôi thanh nẹp vào cánh tay gãy của người đàn ông, cậu ta là người đầu tiên nghe thấy tiếng nói, "Tới đây, tới đây, tình yêu, quả bình an của tôi đâu?"

"À, không tìm thấy táo." Thời Vọng lục lọi trong túi, lấy ra một quả đưa cho cậu ta, "Chỉ tìm được lê thôi, cậu ăn tạm đi."

"???" Lục Dư Tinh mặt như đưa đám, cực kỳ bi thương, "Thật quá xui xẻo, nếu giờ, hôm nay tôi mà ăn quả lê này, có lẽ ngày mai sẽ phải chia lìa với các cậu..."

"...... Ăn hay không ăn, không ăn thì cút!"

Những người khác trong phòng y tế cũng lục tục đi tới đây lấy cơm hộp và tìm một chỗ để ăn.

Nhưng những người không thể cử động lại không thể làm gì được, bọn họ đều không thể xuống được giường, và hầu hết những người còn sống khác chỉ im lặng ăn cơm, nhắm mắt làm ngơ trước những tiếng rên rỉ kêu cứu đó, không định vươn tay ra giúp đỡ.

Trong cuộc chiến khốc liệt kia, đơn độc đối chiến không có khả năng chống đỡ, bọn họ chỉ vì muốn sống sót nên mới đoàn kết lại với nhau, mà nay, nguy hiểm đã qua đi, tình đoàn kết giữa những người xa lạ này cũng không còn cần thiết nữa.

Nhưng trong hiện thực tàn khốc này, cũng không thể trách người ta thờ ơ lạnh nhạt, những người bị thương nặng đã không còn khả năng cứu giúp người khác, họ cũng càng không cần phải đi chăm sóc một người không quen không thân.

Chỉ có một số ít người, bao gồm nhóm Tề Triết, chỉ có 5,6 người là cảm thấy không chịu nổi, vội vội vàng vàng ăn cho xong phần cơm của mình, nhanh chóng đi bón cơm đút nước cho những người bị thương kia.

Thời Vọng tìm được một hộp cháo bát bảo* từ trong túi, đổ vào bát đặt trong lò vi sóng hâm nóng lại một chút, ngồi trên chiếc ghế cạnh đầu giường của một ông lão ngoài 60, nhẹ giọng hỏi: "Ông có muốn ăn chút gì đó hay không?"

Ông lão đầu tóc hoa râm, đôi mắt sưng húp, nếp nhăn hằn sâu hiện rõ vẻ đau đớn, trên eo lão được cuốn rất nhiều băng gạc, nhưng máu vẫn cứ không ngừng rỉ ra.

Ông lão này bị một con nhện cắn xuyên bụng, nội tạng hư thối gần nửa, có thể sống sót đến bây giờ đã là một kì tích.

Ông lão cố gắng hé mở đôi mắt, con ngươi đục ngầu ngước nhìn về phía Thời Vọng, mơ mơ hồ hồ nói: "Ta... còn có thể sống sao?"

Thời Vọng dùng sức nắm chặt lấy tay lão, "Nhất định có thể, ông hãy kiên trì thêm chút nữa."

Ông lão khẽ cong khóe miệng, giống như đang cười cười, "Vậy được... Cháu gái ta đã xin ta mua cho cô nhóc một món quà..."

Thời Vọng không biết nên nói gì cho tốt, ông lão lại khép lại đôi mắt, "Lão hơi mệt rồi, ngủ một chút... Chàng trai, cháu thật tốt bụng, chút nữa, nhớ gọi ta dậy..."

Sau khi ông lão nói xong, rất nhanh đã ngủ mất, qua chưa đầy 3 phút, ngón tay Thời Vọng chuyển qua cổ tay của ông lão, đã không còn cảm nhận được mạch đập của ông nữa.

————–

Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn đọc thân mến, bắt đầu từ hôm nay, cuốn sách này sẽ phải bắt đầu đi kiếm cơm, và cũng bắt đầu thay đổi thành 3000 từ một ngày, dường như tôi đã thấy được tương lai khốn khổ của Lục Yêu vừa khóc vừa vội vã viết bản thảo, vừa đau cũng vừa vui. Mặc dù chạy bản thảo rất đau khổ, nhưng nhìn thấy nhiều bạn đọc có cùng sở thích với bài viết của mình, dù là bình luận, phàn nàn hay đặt phiếu, Lục Yêu đều rất biết ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu tất cả các bạn!

Thật ra bối cảnh của cuốn sách này có phần hơi quỷ quái, nhưng cũng hết cách, Lục Yêu quá mê thiết lập mỹ cường công biến thái, vừa đúng lúc phải có bài viết hoạt động, tôi đã xem đến vô cùng quen thuộc với chủ đề game kinh dị vô hạn lưu, vì vậy đã viết một tràng này luôn.

Chẳng qua không phải là muộn tao, Thời Vọng là một người được lớn lên trong môi trường bình thường và hạnh phúc, hơn nữa cậu cũng không thẳng một chút nào, thời điểm theo đuổi Dung Dữ sẽ cực kì tán tỉnh, có điều, sau khi bắt về tay lại hoàn toàn không quan tâm đến nữa ha ha ha, theo cách nói của cậu thì chính là một cặp vợ chồng già, còn lãng mạng cái gì chứ.

Khả năng cũng có một số bạn dễ thương đã nhận ra rằng cuộc gặp gỡ giữa Dung Dữ và Thời Vọng không phải là ngẫu nhiên, thực tế đúng là vậy, cái đó đều đã được tính toán trước, giữa bọn họ vẫn có một đoạn kí ức sâu xa, điều này sẽ từ từ được nhắc đến ở các chương sau nha.

Về cốt truyện chính, Dung Dữ thật sự là muốn tiêu diệt tất cả loài người, nhưng anh đã hứa với Thời Vọng là sẽ không can thiệt trực tiếp vào trò chơi, nhưng anh vẫn có thể thực hiện một vài thủ đoạn ngầm. Chiếc USB trong tay Thời Vọng có thể nói là hy vọng duy nhất, ở giai đoạn sau, hai người có thể nảy sinh mâu thuẫn, yêu nhau rồi giết nhau, sau đó dẫn đến bắt giam! cầm tù! play!

Nhưng yên tâm, sẽ không bị ngược đâu, tâm hồn Lục Yêu mềm mại giống như bông gòn, sao có thể có ngược chứ.

Cuối cùng, một lần nữa cảm ơn vì sự hỗ trợ của bạn, moa moa.