"Ta hi vọng sau 99 ngày, toàn bộ nhân loại trên hòn đảo này, sẽ không còn ai sống sót."
...
Thời Vọng rất muốn biết hai cái người ngoại trừ đều là biến thái ra thì quan hệ quăng tám sào cũng không tới kia đang nói cái gì, nhưng khoảng cách quá xa, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ khuôn mặt của hai người họ thông qua ống ngắm, đừng nói là âm thanh, cho dù là khẩu hình miệng cũng không nhìn rõ.
Thời Vọng đang do dự không biết có nên đi đến đó hay không, thì ngay lúc này, một tiếng hét chói tai bỗng nhiên truyền tới từ bên dưới, Thời Vọng vội vàng xoay súng, nhìn thấy một người bị một con nhện khổng lồ giẫm lên bên cạnh bồn hoa, anh ta hẳn là sẽ phải bỏ mạng dưới miệng nhện.
Thời Vọng ngay lập tức nhắm vào đầu con nhện, không chút do dự bóp cò, chỉ nghe đoàng một tiếng, viên đạn xé gió mà đi, xuyên qua mắt con nhện, bắn tan nát hộp sọ.
"Phụt!"
Máu tươi cùng với dịch nhầy thi nhau phun trào, con nhện giật giật mấy cái, thân hình to lớn nặng nề đổ ập vào bồn hoa, đè gẫy một mảng cây.
Người đàn ông nọ hoảng hốt bò dậy khỏi mặt đất, hoảng loạn nhìn xung quanh, ôm lấy cánh tay gẫy của mình nhanh chóng chạy mất.
Trong nhà ăn, Tề Triết nhạy bén chú ý tới tiếng nổ súng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đã xác định được phương hướng tiếng súng phát ra, chuẩn xác nhìn về phía sân thượng kí túc xá, nhưng mà bị một cây tiêu huyền* chặn tầm mắt, anh ta cũng không nhìn thấy Thời Vọng.
Thời Vọng lúc này cũng đang thất thần, trong khuôn viên trường đầy những con bọ khổng lồ và dây leo, mặc dù đã có không ít người tụ tập lại, cầm vũ khí bắt đầu tấn công, nhưng vẫn có những thí sinh đơn độc, yếu ớt lâm vào cảnh khó khăn.
Thời Vọng chỉ cứu bọn họ thôi cũng đã cạn kiệt sức lực rồi, căn bản là không rảnh bận tâm Dung Dữ và Nghiêm Đình bên kia.
Trên sân thượng của tòa thư viện bên kia, Dung Dữ sắc mặt bình tĩnh nhìn xuống sân trường giống như địa ngục nhân gian, Nghiêm Đình mặc một chiếc áo khoác da màu đen, ngậm thuộc lá tùy tiện tựa người trên lan can, rít một hơi, phun ra một ngụm khói thuốc mù mịt, "Chậc, chậc, thật là thảm hại."
Dung Dữ không nói gì, giống như căn bản là không đem người này vào mắt.
Đại đa số nhân loại ở trước mặt anh đều là nhỏ yếu, hèn mọn, tựa như chiếc lá rơi hoặc một con côn trùng nhỏ bé mà thôi. Ai sẽ để ý một mảnh lá cây đang tới gần, hoặc ai sẽ thèm nghe một con côn trùng nói chuyện đâu chứ.
Đương nhiên, không giống với sự yêu thích kia của Thời Vọng, những cái đó không chỉ là côn trùng, mà còn là loại côn trùng cực kì chướng mắt.
Nghiêm Đình cũng không thèm để ý anh ngó lơ mình, tiếp tục nói: "Tên nhóc Thời Vọng kia quả thật đáng yêu, đứng với anh rất xứng đôi vừa lứa, hai người đã kết hôn chưa?"
Những lời này đã hoàn toàn lấy được lòng Dung Dữ, cuối cùng anh vẫn đáp, "Vẫn chưa, nhưng bây giờ em ấy gọi ta là ông xã."
Anh liếc mắt nhìn Nghiêm Đình một cái, ngữ khí nhàn nhạt, "Chẳng qua, trừ mấy lời khách sáo kia, ngươi hẳn là muốn nói tới cái khác, phải không?"
Nghiêm Đình ngưng lại một chút, sau đó lại cười lên, lộ ra răng nanh sắc bén, "Không hổ danh là anh, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề."
Hắn ta nắm lấy lan can, trong tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng sắc mặt vẫn trấn định, "Anh không phải người chơi bình thường nhỉ?"
Dung Dữ hơi nheo mắt lại, "Ngươi nghĩ sao?"
Nghiêm Đình cẩn thận quan sát anh: "Tôi nhìn người rất chuẩn, từ khí chất, thái độ đến ánh mắt của anh đều đặt trên trò chơi, hoàn toàn không hề có chút cảm giác căng thẳng nào, khi tôi nhắc tới khái niệm 'thợ săn', tôi đã chú ý tới phản ứng của tất cả mọi người, hầu hết đều tỏ ra ngạc nhiên, ngoại trừ anh, như thể anh đã sớm biết về nó."
Hắn hạ thấp giọng nói của mình, ánh mắt sắc bén, "Cho nên anh không phải là người chơi, mà làm ban tổ chức đúng không?"
Dung Dữ vỗ tay cho có lệ, không có thành ý tán thưởng: "Đoán không tồi, không hổ danh là 'thợ săn' duy nhất."
Việc bị Nghiêm Đình đoán ra thân phận thực sự của mình nằm trong dự đoán của Dung Dữ, bản thân anh cũng không hề cố ý che dấu thân phận, có bị bại lộ hay không cũng chẳng có gì khác biệt, bởi vì mục đích anh giả làm người chơi chỉ là để hợp cách hóa thân phận ở bên cạnh Thời Vọng mà thôi.
"Vậy thì sao, ngươi nghĩ sẽ lấy được chỗ tốt gì từ ta?"
Nghiêm Đình rút từ trong túi tấm thẻ ước nguyện mà anh ta lấy được từ màn đầu tiên ra, "Cái này, tôi hy vọng, cho đến lúc cuối cùng, bất luận tôi sống hay chết, điều ước trên mặt này đều có thể được thực hiện."
Dung Dữ khinh thường cười nhạo một tiếng, "Vậy ngươi có thể đưa cho ta cái gì làm thù lao?"
"Tôi sẽ làm nội ứng của anh, trở thành phản diện, đại náo trên cái đảo này, khiến cho trò chơi trở nên thú vị theo ý anh muốn."
Nghiêm Đình tà ác nhếch khóe môi, ánh mắt lấp lánh, "Đây không phải là rất thuận tiện cho anh sao?"
"Nhưng ngươi quá lỗ mãng*."
Dung Dữ hờ hững liếc mắt quét qua hắn một cái, ánh mắt cao cao tại thượng giống như đang nhìn một con kiến bò trên mặt đất, Nghiêm Đình bỗng nhiên cảm nhận được một sự áp bách mạnh mẽ, vai anh giống như bị một ngọn núi nặng đè lên, ngón tay bấu lấy lan can kêu lên răng rắc, cuối cùng hai chân run rẩy, không thể kiểm soát được mà khuỵu xuống.
Dung Dữ từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt vàng nhạt lạnh lẽo, rõ ràng là màu sắc ấm áp như vậy nhưng lại rét lạnh như băng tuyết. Anh thản nhiên nói: "Ta cho phép ngươi giao dịch cùng ta, nhưng ngươi chỉ có thể quỳ gối mà nói."
Nghiêm Đình há miệng thở dốc, chờ cho hơi thở kịch liệt trong lồng ngực tiêu tan, mới ngẩng đầu đầy mồ hôi lạnh lên, vậy mà còn có thể tươi cười nói, "Vậy là anh đã đồng ý rồi đúng không?"
Dung Dữ trầm ngâm một chút, "Những gì ngươi nói quả thực thú vị, chẳng qua, ngươi biết kì vọng của ta đối với kết quả trò chơi là gì sao?"
Nghiêm Đình suy nghĩ một chút, "Đơn giản chính là khống chế giá trị Tỉ lệ sống sót."
Dung Dữ cúi người, mỉm cười nhìn vào đôi mắt Nghiêm Đình, "Ta hi vọng sau 99 ngày, toàn bộ nhân loại trên hòn đảo này, sẽ không còn ai sống sót."
Đoàng! Đoàng!
Thời Vọng sử dụng hai viên cuối cùng để phá vỡ hai dây leo quấn quanh cửa nhà ăn, những người ở bên trong cuối cùng cũng có thể thoát ra ngoài.
Không hổ danh là Tề Triết, anh đã loại bỏ toàn bộ số côn trùng có hại trong nhà ăn với sự giúp đỡ của những người khác. Cả người anh ta bê bết máu, bảo vệ mọi người giống như một anh hùng.
Trên thực tế, chỉ cần mọi người bình tĩnh và đoàn kết thì mấy con quái vật đó cũng không khó đối phó, con nhện tuy rằng cao lớn, nhưng cũng không cao bằng mấy con quái trong phim thảm họa*, chúng chỉ cao hơn người trưởng thành một chút mà thôi, còn không có trí tuệ.
Đôi chân của chúng rất mảnh khảnh, những người đàn ông lực lưỡng khi tìm được cơ hội thích hợp có thể bẻ gãy chúng, và nếu đập mạnh vào đầu cũng có thể khiến chúng bị choáng trong thời gian ngắn, khiến cho loài người có nhiều cơ hội tận dụng.
Còn về những dây leo kia, chúng cũng không có bất kì cách thức tấn công nào, chúng chỉ có tác dụng kìm hãm hành động của con người, có thể dùng dao chặt đứt, dùng lửa là có thể đốt cháy tận gốc.
Chỉ là không phải ai cũng mạnh như Tề Triết, cho dù Thời Vọng có dốc hết sức cứu bọn họ, nhưng hiện tại ở trong trường cũng có thể nhìn thấy gần 1/3 người đã chết.
Sắc trời đã tối, đồng hồ phát ra một tiếng 'bíp', 4 giờ tổng vệ sinh đã kết thúc, điểm của Thời Vọng biến từ 50 thành 61.
"Điểm số vi diệu thật....."
Nó chỉ hơn điểm ban đầu 1 điểm, quả thật là rất thấp.
Điều mà Thời Vọng lo lắng hơn chính là Tỉ lệ sống sót, cậu nhớ rõ, sau bài kiểm tra điền vào chỗ trống, Tỉ lệ sống sót đã từ 46% biến thành 39%, hiện tại 1/3 người chơi trong trường học đã chết, tốc độ giảm quá nhanh.
Thời Vọng chau mày, lo lắng cắn móng tay, vắt hết óc suy nghĩ cách đối phó.
Thật giống như đang biết cậu suy nghĩ cái gì, trên đồng hồ hiện lên một thông báo: Sự kiện tạm thời kết thúc, Tỉ lệ sống sót là 39%, dân số tồn tại là 39 vạn người."
Thời Vọng: "?!"