Thời Vọng rất ghét bị sốt, không chỉ vì cơ thể khó chịu mà còn vì khi cậu bị sốt đến mơ hồ, phòng tuyến tâm lý sẽ trở nên cực kì yếu ớt, rất dễ làm ra đủ thứ chuyện đi ngược lại với tính cách của bản thân, hệt như lúc cậu thất thố khi say, đặc biệt hủy đi hình tượng ngầu lòi lãnh khốc mà cậu vất vả dựng lên.
Khiến cậu mất mặt trước mặt Dung Dữ, còn không bằng trực tiếp giết cậu luôn đi.
Nhưng Dung Dữ lại không cảm thấy như vậy, tuy rằng khi Thời Vọng ốm quả thật là anh đau lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thời Vọng bị sốt đến mơ mơ màng màng so với ngày thường đáng yêu hơn nhiều, dỗ dành hai câu sẽ khóc, mắng vài câu liền ngoan ngoãn trở lại, còn đặc biệt rất thích làm nũng.
Dung Dữ còn cố ý sắp xếp các video quý báu đó vào một folder, chuyên dùng để giữ các video lén quay chụp Thời Vọng lúc ốm, folder thiết lập mật mã 3 lớp, mật mã mỗi lớp đều là 16 kí tự trở lên...
Nhưng đôi lúc, Dung Dữ cũng nghi hoặc, chỉ là sinh bệnh thôi, thật sự có thể thay đổi tính cách con người tới biên độ lớn như vậy sao? Dung Dữ thầm đoán có lẽ ở phần sâu kín nhất của Thời Vọng, ẩn sâu trong cái cơ thể cố chấp ngoan cường kia, nói không chừng lại cất giấu một đứa trẻ yếu ớt lại nhát gan cũng nên.
Trong phòng y tế yên tĩnh mà lặng lẽ, phảng phất trong không khí một mùi hương nước sát trùng nhàn nhạt, Dung Dữ bế Thời Vọng đặt trên giường đơn, rải chút bột thuốc màu trắng trên vết thương do đao cứa trên cánh tay, lại dùng thêm băng gạc trắng sạch sẽ cuốn quanh miệng vết thương từng lớp từng lớp một.
Thuốc đặc trị hạ sốt tiện tay là có thể tạo ra được, chẳng qua, để đút được cho Thời Vọng lại có chút khó khăn, tên nhóc này bị sốt đến mơ hồ, trong lòng còn nghẹn một bụng tức giận, quay đầu tránh tới tránh lui, không chịu uống thuốc, cưỡng ép nhét vào miệng lúc sau cậu sẽ lại dùng đầu lưỡi nhổ ra.
Có thể là do việc Dung Dữ hạ thuốc q đàn:328952857 cho cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng tức giận, cho nên dù là thuốc bình thường cậu cũng không muốn uống.
Lúc đầu Dung Dữ còn có kiên nhẫn dỗ dành, sau khi dỗ dành chừng mười lăm phút, ít nhiều cũng nổi lên chút tức giận, dứt khoát dùng ngón tay cưỡng ép xoay mặt cậu về phía mình, trầm giọng hù dọa, "Ngoan nào, còn tiếp tục không chịu uống thuốc, ta sẽ trực tiếp nhét vào em từ phía sau*!"
* Nếu ai không biết thì thực sự có thể dùng cách này, đối với những đối tượng không thể tiêm hoặc uống thuốc.
Thời Vọng lập tức không phản kháng nữa, Dung Dữ những tưởng cậu bị dọa sợ, đang muốn đút thuốc cho cậu một lần nữa, Thời Vọng bỗng nhiên loạt xoạt nằm xuống, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt lo sợ bất an nhìn về phía anh.
Cậu dùng âm thanh hơi khàn khàn, nhỏ giọng nói: "Kem ly..."
Dung Dữ: "Hửm?"
"Em muốn ăn kem ly."
Dung Dữ: "......"
Được rồi, cái loại ngữ khí làm nũng với âm thanh mềm nhẹ như này, xem ra, Thời Vọng quả thực bệnh cũng không nhẹ, dây thần kinh phụ trách thủ vững tôn nghiêm của đàn ông đã bị rút ngắn còn có chút xíu.
Cậu ngoan ngoãn như vậy, khiến Dung Dữ cũng không tự chủ được mà hạ nhẹ giọng, an ủi nói: "Em đang ốm, không thể ăn kem, ngoan, chờ đến khi khỏi bệnh rồi lại ăn."
Ánh mắt Thời Vọng ngây ngốc nhìn lên trần nhà, giống như không nghe hiểu Dung Dữ đang nói gì, cố chấp nài nỉ:" Bụng em nóng quá, cổ họng cũng khô nữa, em muốn ăn kem..."
"......"
Dung Dữ khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nhận thua, làm một người đàn ông ân cần săn sóc, sao lại nỡ từ chối cái yêu cầu đáng yêu như thế của người yêu mình cơ chứ?
Anh đưa hai tay ra, trong lòng bàn tay trống không bỗng nhiên liền xuất hiện một hộp kem ly nhỏ vị hương thảo, còn mang thêm một chiếc thìa gỗ nhỏ hình bàn chân mèo.
"Được rồi, bé ngoan, muốn ăn cái này thì em phải uống thuốc, hiểu không?"
Thời Vọng ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn nhìn một lúc, lại đột nhiên dở quẻ, không biết lấy sức lực từ đâu, hất tay một cái làm văng cái hộp kem ly kia xuống sàn nhà, còn làm ầm ĩ lên: "Không cần! Em không ăn cái này! Em muốn dì Tôn ở phòng pha trà trong công ty đích thân làm cho cơ!"
Dì Tôn? Từ đâu mà cục đá ven đường cũng nhảy tới rồi?
Dung Dữ không vui liếc mắt một cái nhìn chằm cậu, áp lực vô hình thổi quét mà tới. Trong nháy mắt kia, Thời Vọng phảng phất giống như chú thỏ gặp phải gã thợ săn, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, cơ thể hơi run rẩy một chút, trong ánh mắt hiện lên vài phần sợ hãi.
Dường như âm thanh cậu phát ra cũng bị vặn nhỏ lại, cậu ngước đôi mắt sợ hãi rụt rè nhìn Dung Dữ, sợ sệt nói:" Em muốn ăn mà..."
Cậu nói một câu như vậy, khiến Dung Dữ bại trận trong nháy mắt, anh lại không thể không nhượng bộ một lần nữa, "Được rồi, tòa 33, loại kem do dì Tôn ở phòng pha trà tự mình làm đúng không, trước tiên em ngủ một giấc đã, ta sẽ đi về lấy cho em."
Anh vừa đứng lên, lại bị Thời Vọng túm chặt vạt áo, cúi người xuống liền thấy, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt rưng rưng nước mắt của cậu.
"Không muốn ở lại đây một mình." Thời Vọng vươn đôi tay về phía anh, giống như đang rất ấm ức, "Anh muốn bỏ lại em sao?"
Dung Dữ: "!!!"
Không được rồi, cái này thật sự là quá đáng yêu rồi, Dung Dữ gần như không khống chế được 'ham muốn' bị cọ từ dưới chân xông thẳng đến đỉnh đầu. Thời Vọng thật may mắn vì cậu còn đang phát sốt, Dung Dữ cũng không phải là một tên cầm thú đến mức xuống tay với người ốm, bằng không, ba ngày ba đêm nữa cậu cũng đừng mong xuống được giường.
Anh bạn nhỏ Thời Vọng sống chết túm lấy anh không cho anh đi, Dung Dữ đành phải cúi người xuống bế cậu lên, mang theo cậu cùng nhau trở về Thần giới.
Mới cách có mấy ngày mà Thần Sáng Thế lại đến Tòa Quản Lý một lần nữa, các trưởng bộ môn suýt chút nữa bị dọa tới điên luôn.
Ngày thường, trong mười vị phó thần, vị nào tâm huyết dâng trào lắm mới đi xuống thị sát công tác, các bộ môn đều có trước hai tuần để chuẩn bị, sửa sang lại đủ cái loại, bận đến đầu tắp mặt tối, càng miễn bàn tới cái vị Thần Sáng Thế đứng ở đỉnh tháp kia, những nhân viên quản lí tuy rằng đều có thể sống lâu, nhưng trái tim mong manh cũng không chịu nổi cái loại lăn lộn này đâu.
Nhưng may mắn là, vị đại nhân tôn quý này cũng không đến hỏi thăm công tác của bọn họ, mà trực tiếp ôm người vào phòng nghỉ, nhóm công nhân ngầm nhẹ nhàng thở ra, boss không ở trước mặt lá gan liền to ra không ít, bắt đầu khẽ giọng sôi nổi bàn luận, mở đầu tin đồn 'Chuyện tình yêu của Thần Sáng Thế đại nhân cùng với tiểu nhân viên thần tiên trong công ty'.
Sau khi Dung Dữ đưa Thời Vọng lên giường lớn nghỉ ngơi, liền dùng đường dây nội bộ gọi cho trợ lý đi đến tòa 33 phòng pha trà tìm cái người tên dì Tôn gì đó, tự tay làm một cốc kem ly mới đem lên.
Thời Vọng nằm trên giường trùm chăn kín mít, bởi vì phát sốt nên hô hấp trở nên khó khăn hơn, trên mặt cũng tụ lại một tầng ửng hồng nhàn nhạt, hơi thở phả ra đều là hơi nóng.
Dung Dữ chườm khăn lông ướt mát lạnh lên trán cậu, cậu còn cố sức nghiêng đầu nhìn về phía Dung Dữ, đứt quãng nói:"Em còn muốn uống... Trà sữa đậu đỏ dưới tầng......"
Dung Dữ nguy hiểm nheo mắt lại, dường như muốn cảnh cáo cậu, "Bảo bối."
Thời Vọng không phát hiện ra chút nào, được một nấc còn muốn tiến thêm một thước, " Ở phố bên cạnh còn có bán bạch tuộc viên nhỏ... Em cũng muốn ăn, muốn ăn..."
Dung Dữ trầm mặc một lát, lại một lần nữa bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho trợ lý khổ sai của anh bỏ chút sức lực, đi một chuyến nữa.
Thời Vọng lại nắm lấy tay áo anh, cố ý vô tình quơ quơ, "Anh sẽ đi mua cho em chứ, vợ nhà người khác đều là tự mình đi mua, em cũng muốn được vợ mình đích thân đi mua..."
Dung Dữ nhướn mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười không có ý tốt, "Bảo bối, em gọi ta là gì cơ?"
"...... Chồng ơi."
"Ngoan lắm." Dung Dữ hài lòng hôn xuống cánh môi ướt át của cậu, "Nghỉ ngơi cho tốt, chồng đi mua cho em."
Anh đút cho Thời Vọng một chút nước, điều chỉnh lại độ ấm của điều hòa, đắp chăn đàng hoàng cho cậu sau đó mới rời khỏi phòng nghỉ.
Thời Vọng nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, sau khi nghe thấy tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới mở mắt ra, mặt vô biểu tình. Cậu kéo khăn lông ướt trên trán xuống, tiện tay ném lên tủ đầu giường, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể nặng nề mệt mỏi, từ từ ngồi dậy.
Cậu ấn thái dương phát đau, khẽ cau mày.
Làm xong một phần bạch tuộc chiên cần ít nhất 12 phút, một cốc trà sữa đậu đỏ mất 3 phút, giả sử Dung Dữ không tốn thời gian đi đường và xếp hàng, thì cậu đại khái là chỉ có 15 phút.
Con hồ ly đáng chém ngàn đao kia chuồn quá nhanh, căn bản là không trả điện thoại lại cho cậu, nhưng may mắn là người chơi có đồng hồ, trừ việc hiển thị điểm số trên mặt thì những chức năng bình thường khác đều có thể dùng, Thời Vọng liền dùng đồng hồ ấn định đếm ngược thời gian 14 phút.
Sau đó cậu nhanh chóng tìm được thuốc tiêm giảm sốt hiệu quả nhanh trong hộp cấp cứu trong phòng nghỉ, dùng ngón tay nhanh chóng ấn đầu kim tiêm vào bình thuốc, rút nước thuốc vào ống tiêm, nhanh chóng tiêm vào cánh tay.
Làm xong xuôi tất cả mất khoảng chưa đến một phút, Thời Vọng dựa vào vách tường thở ra một hơi thật dài, đưa bàn tay vuốt phần tóc mái rũ xuống trán lên, nhìn lên trần nhà cao cao thất thần một chút, sau đó xoay người đi ra phía cửa.