Mỗi người chơi lúc bắt đầu sẽ có 60 điểm, vượt qua màn chơi đầu tiên được 70 điểm, lại vượt qua bài thi lựa chọn sau đó là được 80 điểm, nói cách khác, theo lý mà nói thì điểm số lớn nhất mà hắn ta có được hẳn là giống với Tề Triết và Lục Dư Tinh là 80 điểm, như thế nào có thể nhảy vọt lên tới con số 190?!
Cổ họng Thời Vọng khô khốc, âm thanh phát ra cũng có chút run rẩy, "Anh, điểm số kia là chuyện như thế nào?"
"Hửm? Cái này hả." Nghiêm Đình tùy ý nhìn đồng hồ của chính mình, thậm chí còn có một chút tiếc nuối nho nhỏ, " Đáng tiếc, nếu không phải thời gian màn đầu tiên không đủ, tôi còn nghĩ sẽ đột phá lên tới 200 điểm đấy."
Thời Vọng bỗng nhiên cướp súng của Tề Triết, vọt lên một bước tới trước mặt Nghiêm Đình, tóm lấy vạt áo trước của hắn, họng súng gắt gao dí lên cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi ép hỏi: "Anh rốt cuộc là đã giết bao nhiêu người rồi?!"
Lòng súng lạnh lẽo dí sát vào da, ở khoảng cách gần như vậy, sợ rằng chỉ riêng hỏa lực của súng thôi cũng đủ sức thổi bay cổ hắn ta rồi.
Nghiêm Đình ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy cũng không thèm để ý chút nào, thậm chí còn cảm thấy nực cười đối với lửa giận của cậu, "Một người 10 điểm, tự cậu tính toán một chút là ra, nhưng mà thẻ ước nguyện lại chỉ có một tấm, thật đáng tiếc."
"Mày đúng là tên khốn!"
" Mắng tôi làm gì? Màn chơi đầu tiên đơn giản như vậy, tôi còn nghĩ là dùng để kiếm điểm chứ, như thế nào, mấy cậu cũng giết một người rồi còn gì?"
"Mày!" Trong mắt Thời Vọng đều là lửa giận, muốn cấp tốc đem Nghiêm Đình nuốt sống, ngón tay đặt trên cò súng bóp cò, dứt khoát diệt trừ cái tai họa ngầm này cho xong chuyện!
Nhưng mà... Mỗi người chơi đều đang gánh trên lưng một vạn tính mạng khác, nếu Thời Vọng giết hắn thì đồng nghĩa với việc tình trạng hậu tận thế lúc ấy sẽ có một vạn người chết đi, cậu không thể giết hắn, nhưng nếu như sau này hắn lại tiếp tục giết người thì phải làm sao?
Trên trán Thời Vọng chậm rãi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu chưa từng gặp qua cái nan đề tiến thoái lưỡng nan như này, đứng trong thế khó xử, hai bên đều là đường chết, bên nào cũng đều không thể đi, đường lui duy nhất chính là từ bỏ tất cả kẹp chặt đuôi mà bỏ chạy.
Trước mặt cậu có sói sau lưng có hổ, cùng với Dung Dữ, người thân cận với cậu nhất, cũng sẽ không vươn tay đưa cho cậu bất cứ sự trợ giúp nào, ngược lại, anh còn đáng sợ hơn cả sài lang hổ báo, luôn nhìn chằm chằm sau lưng cậu, mơ ước cậu, hứng thú bừng bừng ngồi chờ cậu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi đầu nhận thua.
Ánh mắt Thời Vọng trở nên mờ mịt hơn, giống như là người bỗng nhiên bị lạc mất phương hướng, không biết bây giờ nên làm gì.
Dung Dữ đứng ở một nơi không xa không gần, một tay đút túi quần, rất có nhã hứng đánh giá sắc mặt Thời Vọng, nhẹ giọng hài hước nói: "Sẽ không muốn khóc đấy chứ?"
Leng keng ——
"Bài thi bắt đầu, mời các bạn học quay trở lại vị trí của mình."
Thời Vọng buông thõng cánh tay, cúi đầu quay trở về bên cạnh Tề Triết, đem trả súng lục lại cho anh, "Xin lỗi."
"Ừm." Tề Triết thu hồi súng, lo lắng nhìn cậu một cái, "Cậu không sao chứ?"
Thời Vọng lắc đầu, cậu cảm giác có hơi mệt mỏi, vô lực tựa người vào vách tường, Dung Dữ đi qua ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu.
Không cần biết như thế nào, bài thi đã bắt đầu rồi, cần phải tạm thời dừng nội chiến, Thời Vọng cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh, nhưng còn không có cái dấu hiệu đặc thù nào, những người khác cũng đè lại bất an nhìn ngó xung quanh.
Bỗng nhiên cậu nhóc kia giơ tay lên, chỉ vào bên ngoài cửa sổ, "Kính..."
Mọi người đều hoảng sợ, vội vàng nhìn theo tay của cậu bé nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy cửa kính vốn dĩ là trong suốt nhưng lại dần dần bị màu đen lan ra với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, giống như lọ mực tàu đổ vào trong nước, nháy mắt đã hoàn toàn nhuộm đen cánh cửa.
Ngoài cửa sổ đã không còn ánh nắng, trong phòng học lập tức trở nên tối hơn, Lục Dư Tinh lần mò đi bật đèn, nhưng là ấn công tắc năm, sáu lần bóng đèn cũng không hề sáng lên.
Nghiêm Đình thì trực tiếp hơn, dùng khuỷu tay hung hăng huých một cái lên cửa kính, nhưng cũng không làm nó bị sứt mẻ chút nào.
Thời Vọng móc điện thoại trong túi ra nghĩ sẽ dùng để chiếu sáng một chút, ngón cái vừa ấn đến nút vân tay, bỗng nhiên bàn tay giống như bị điện giật, đau nhói, cậu hít một ngụm khí lạnh, ngón tay run lên, điện thoại 'cạch' một tiếng rơi trên nền đất, màn hình răng rắc một tiếng vỡ tan nát.
"Đệt! Tôi vừa thay điện thoại mới tháng trước!"
"Trong thời gian làm bài không được phép sử dụng điện thoại nha bạn học Thời Vọng, còn tiếp tục tái phạm thì lão sư liền phải trừng phạt ngươi."
Trong vóng đêm truyền đến thanh âm hư vô mờ mịt, giọng điệu yêu mị, âm đuôi cất cao, có vẻ là nam nhân, nhưng giọng lại hơi trung tính.
Ở trong không gian hoàn toàn bị bóng tối che phủ, âm thanh này liền giống như âm hồn đòi mạng.
Thời Vọng nhanh chóng nuốt nước bọt xuống, theo bản năng nhích người lại gần vào trong ngực Dung Dữ, mở to mắt phí công vô ích tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Đoàng!
Trên bục giảng bỗng nhiên nổi lên một đoàn sương trắng, trần nhà giống như sân khấu vậy, từ trên trần nhà chiếu rọi chùm sáng trắng chói mắt, hiện lên một vòng sáng hình tròn tiêu chuẩn trên bục giảng.
Thời Vọng nheo mắt, nhìn thấy một hình người thon dài dần dần hiện ra trong đám sương trắng, theo từng đám sương mù tan đi, thân ảnh người nọ cũng càng ngày càng rõ ràng hơn, cuối cùng, đoàn sương trắng hoàn toàn biến mất, người đó mặc một thân áo bành tô màu đen, đội chiếc mũ dạ kiểu Tây, phong độ nhẹ nhàng cầm trong tay một cây gậy gỗ màu đen, trên mặt lại cố lộng huyền hư* treo một khuôn mặt giả tươi cười trắng bệch.
* Cố lộng huyền hư: mang vẻ cao siêu.
Âm thanh vừa rồi quả nhiên là do hắn phát ra, người đàn ông kì quái này ngồi trong tư thế khuyến rũ ở trên bàn trên bục giảng, đưa chân lên vắt chéo, tay phải chống gậy, "Các vị bạn học buổi sáng tốt lành, ta là lão sư coi thi bài thi này của các ngươi nha ~"
Thời Vọng nhặt chiếc điện thoại đã không thể khởi động lại từ dưới đất lên, mặt vô biểu tình nói: "Trả điện thoại cho tôi."
—— Bên trong còn có mấy trăm tấm ảnh đẹp của Dung Dữ cậu lén chụp!
Giám thị sửng sốt một chút, mỉa mai cười nói: " Cái này không phải là trách nhiệm của ta..."
Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên Dung Dữ hơi nâng cằm lên, liếc mắt không vui nhìn hắn chằm chằm, sau lưng giám thị quan bỗng xôn xao toát mồ hôi lạnh, hắn lập tức sửa miệng nói: "Được, sau khi bài thi kết thúc lão sư sẽ đền cho ngươi."
Thời Vọng hừ lạnh một tiếng, "Vậy còn tạm được."
Giám thị quan lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cởi mũ dạ xuống, vỗ vỗ đôi tay đeo găng trắng, " Vậy thì bây giờ bài thi chính thức bắt đầu, trước tiên xin mời các vị thưởng thức một màn biểu diễn ca vũ kịch."
"Biểu diễn cái gì?" Thời Vọng cảm thấy không thể hiểu được, làm gì có chuyện xem kịch trong kì thi chứ?
Cửa phòng học chậm rãi bị đẩy ra, một đám thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cùng với dây màu đen* móc với quần đùi nối đuôi nhau tiến vào, trên chân bọn họ đi đôi giày da nhỏ tinh xảo, tất cao qua đầu gối, trước ngực đeo một cái biển kim loại màu đen.
*là cái dây nối trong bộ quần áo yếm ấy.
Nhưng mà đầu của bọn họ thì...
"A a a!!" Gã nhân viên văn phòng sợ tới mức ngã đập mông xuống sàn nhà, liên tiếp phát ra tiếng kêu la hoảng sợ thảm thiết, bác gái cũng sợ tới mức mặt cắt không còn vết máu, dùng sức bịt kín miệng.
Thời Vọng theo bản năng nắm lấy cánh tay Dung Dữ, mở to mắt nhìn đám thiếu niên không biết chui ra từ đâu kia.
Đôi tai thật dài, lông trên mặt bông xù, tròng mắt màu đỏ tươi, ba cánh môi không ngừng mấp máy, hai chiếc răng cửa trắng dài, phần đầu của những thiếu niên đó... Tất cả đều là hình dạng con thỏ, không hề có ngoại lệ!
Bức tranh trên bảng đen?!
Thời Vọng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, chạy như bay đến đếm đếm, nếu tính cả cỗ quan tài kia mà nói, thì chính là có 10 con thỏ, mà đám quái vật đầu thỏ thân người này không nhiều không ít, vừa đủ mười người.