Sáng ngày hôm sau, kể từ khi rời giường mặc quần áo cho đến khi đi đánh răng rửa mặt, vẻ mặt u ám của Thời Vọng cũng không hề có dấu hiệu giảm đi, ánh mắt vừa âm trầm lại hung ác, Dung Dữ chuẩn bị bữa sáng cho cậu kèm theo một ly sữa bò ấm, còn tự tay bưng tới mà Thời Vọng cũng không ném cho anh một chút sắc mặt tốt nào.
Chuyện này cũng rất bình thường, không ai có thể cưỡng cầu người bị hại trưng ra cái bản mặt tươi cười niềm nở với kẻ hại người được, trên thực tế, Thời Vọng không thẳng tay hất cốc sữa bò lên mặt anh đã là nể mặt anh lắm rồi.
Phòng ngủ này tuy rất rộng rãi, nhưng lớn mấy cũng thành nhỏ, bốn người đàn ông chen chúc cùng nhau trông có vẻ trật trội, Thời Vọng không thể tránh được việc chạm mặt với đám người Tề Triết.
Thời Vọng không khỏi cảm thấy chột dạ, ánh mắt trốn tránh không dám đối diện với bọn họ, sợ bọn họ hỏi tới mấy cái âm thanh kì lạ đêm qua.
Nhưng may mắn thay, hai người này có vẻ rất thức thời, sắc mặt vẫn như thường, cần rửa mặt thì rửa mặt, cần đánh răng thì đánh răng, không biểu hiện ra bất cứ điều gì khác thường, ngay cả người từ trước đến nay thích hóng bát quái như Lục Dư Tinh cũng chưa nói nửa lời không nên nói nào.
Dung Dữ rất có hứng thú thưởng thức sắc mặt khẩn trương của Thời Vọng, chờ sau khi chơi đủ rồi, thừa dịp bên cạnh cậu không có người, không nhanh không chậm đi qua, cười khẽ bên tai cậu nói:" Tối hôm qua ta đã bố trí một màn chắn cách âm, bọn họ không nghe được."
Thời Vọng sửng sốt vài giây, mới tiêu hóa hết những lời này, sau đó liền thẹn quá hóa giận, đem áo khoác trong tay quật về phía anh, bực bội gầm nhẹ nói " Tên khốn khiếp nhà anh, lại lừa em, anh có biết hôm qua em sợ biết bao nhiêu...!"
Giọng nói đột nhiên im bặt, Thời Vọng ngay lập tức ngưng lại, mím chặt môi không chịu nói nữa, chỉ là khóe mắt cậu hơi đỏ lên một chút, rõ ràng là bộ dáng thực sự ủy khuất.
Dung Dữ ngựa quen đường cũ kéo cậu vào lòng, hôn hôn mặt cậu, cẩn thận an ủi: " Bảo bối sợ lắm sao? Đừng sợ, sao ta lại có thể dễ dàng cho người khác nghe được tiếng khóc nức nở của em cơ chứ, suy cho cùng vẫn là em chưa đủ tín nhiệm ta, nếu như em thật sự tin ta liền biết ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuye...."
Không đợi Dung Dữ nói xong, Thời Vọng đã nắm chặt bàn tay, hung hăng đánh anh một quyền.
Cậy có khuôn mặt xinh đẹp thì cậu sẽ nhịn sao, Thời Vọng đánh xong còn chưa hết giận, còn đạp anh thêm hai phát nữa cho bõ tức, in nguyên hai dấu giày lên trên bộ quần áo tươm tất gọn gàng của anh, sau đó nổi giận đùng đùng, không chút kiêng nể rời đi, đóng mạnh cửa 'rầm' một tiếng rung động vang trời.
Lục Tinh Dư ngậm bàn chải đánh răng nhô đầu ra từ phòng vệ sinh, dấu hỏi đầy đầu, "Cậu ấy làm sao vậy? Sao chồng chồng các anh lại cãi nhau rồi?"
Dung Dữ nhìn phương hướng Thời Vọng rời đi thập phần dung túng, vừa vui sướng lại vừa biến thái cười cười: "Không có gì, người xưa có câu thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, ta nghĩ là Thời Vọng vô cùng yêu ta."
Lục Dư Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn ngậm miệng, nhún vai, quay về tiếp tục đánh răng.
Tề Triết một bên khoác áo khoác đen lên người, một bên đem lời mà Lục Dư Tinh chưa kịp nói nói ra ngoài miệng: "Anh hơi biến thái đấy."
"Ah, phải vậy không?" Ánh mắt Dung Dữ lạnh lùng, khóe miệng lại hiện lên một tia nghiền ngẫm cười lạnh, "Nhưng ít ra ta không phải cẩu độc thân."
Tề Triết: "......"
Thời Vọng sau khi ra cửa cũng không biết phải đi đâu, đành phải lang thang không mục đích quanh trường học, hơn nữa cậu cũng quyết tâm từ giờ đến trước bữa tối sẽ không để ý đến Dung Dữ nữa, lần này anh quả thật là quá đáng lắm.
Nhưng mà tuy rằng Dung Dữ thường xuyên bắt nạt cậu, nhưng cũng chưa từng làm qua chuyện khác người nào, bằng không, Thời Vọng dù phải liều cái mạng này cũng nhất quyết chia tay với anh, tuyệt đối không có khả năng cùng anh tiếp nối mối quan hệ dài hơn một ngàn năm này.
Hôm nay vẫn là thời gian làm bài thi đầu tiên, bởi vì Thời Vọng đã thi từ hôm qua nên hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm liền đổi hướng đi đến khu lớp học, muốn đến đó xem những người còn lại làm bài.
Trường học có thiết kế tổng cộng 30 phòng thi, số hiệu phòng thi tự nhảy lên, cũng không phụ thuộc vào trình tự nộp bài, giống như phòng thi 414 trong tay Thời Vọng, trên tầng 4 có tổng cộng 8 phòng học, lấy đâu ra số 14, đoán chừng lại là trò đùa ác ý của Dung Dữ, cố tình cho cậu một cái dãy số không may mắn.
trường thi hào thực nhảy lên, cũng không phải ấn trình tự bài
Thời Vọng đứng trước cửa một phòng thi, ngó vào bên trong qua lớp cửa kính.
Bài trí của phòng học vẫn giống y hệt ngày hôm qua, không có bất kì thứ gì, chỉ duy nhất ở chính giữa gian phòng có một bộ bàn ghế, một người đàn ông cường tráng đang ngồi trên ghế, trước mặt có ba cái chung nhỏ màu đen úp miệng xuống.
Tháng tư phân thời tiết hơi lạnh, người đàn ông này chỉ mặc một thân áo thun màu đen bó sát cơ thể, hình dáng bắp tay cực kì rõ ràng, cơ ngực cũng ẩn hiện sau lớp vải dệt. Anh ta mang theo một khẩu súng ngắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, nam tính nhưng tướng mạo lại có chút hung dữ. Đôi mắt sắc bén làm người ta vô thức liên tưởng đến chim ưng.
Rất nhanh, người đàn ông kia liền chọn một cái chung đen, sau khi mở ra, phía dưới là ba con xúc xắc, Thời Vọng đứng ở xa nên không nhìn rõ điểm số, nhưng mắt thấy anh ta hoàn toàn không hao tổn gì đứng lên, bước ra khỏi phòng học, xem ra anh ta chọn đúng rồi.
Thời Vọng vì vậy mà nhẹ nhõm thở phào trong lòng, xoay người định rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy người đàn ông ở phía sau gọi cậu.
"Này, cậu em, qua đây."
Thời Vọng không rõ nguyên do quay đầu lại, "Anh gọi tôi à?"
"Đúng vậy, là cậu đấy, vừa nãy cậu đứng ở ngoài cửa sổ lén lén lút lút nhìn cái gì?"
Giọng điệu của hắn ta khiến cậu cảm thấy không mấy dễ chịu, âm thanh cậu nói ra cũng tăng thêm vài phần lãnh ngạnh, " Đi qua tùy tiện nhìn một chút, liên quan quái gì đến anh?"
"Muốn xem thì cứ xem thoải mái, tức giận như vậy làm gì."
Hắn cười cười đi tới chỗ Thời Vọng, một tay chống lên tường, một tay đúc vào túi quần, cúi đầu ngắm nghía Thời Vọng một lượt, khóe miệng gợi lên một chút ý xấu, nói: " Lớn lên cũng thật xinh đẹp, muốn làm một nháy với ca ca chứ?"
Thời Vọng: "???"
Cậu duỗi tay sờ đến roi điện trong túi, chau mày, " Anh có phải có tật xấu gì đó không, thoạt nhìn tôi giống gay vậy à?"
Người đàn ông kia cười nhạo một tiếng, "Dấu hôn sau gáy cậu đều lộ hết ra rồi kìa, làm tới hung dữ như vậy, cũng không phải do nữ nhân làm ra chứ?"
"!" Thời vọng theo bản năng giơ tay che lại sau gáy mình, thấp giọng mắng một câu, sau đó mới không hề khách khí từ chối nói: " Cho dù tôi là gay cũng sẽ nhẩm thầm một tiếng phi*(凮), mới không thèm tìm đại một thằng đàn ông nào đó để lăn giường, biến đi!"
Cậu mắng xong liền quay người rời đi, người đàn ông kia lại không an phận bám riết lấy cậu, còn động tay động chân sờ mông cậu, "Cậu chạy làm gì, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn thịt cậu à, không ngại cùng tôi tìm chút kích thích, đảm bảo làm cậu sung sướng."
Thời Vọng mặt không biểu tình đứng lại, ngón tay buông lỏng roi điện trong túi ra, sau đó liền giữ chặt bả vai nam nhân kia, một tay khác bắt lấy cánh tay hắn ta, lưu loát vật hắn ngã văng ra ngoài!
Chỉ nghe 'phịch' một tiếng, cơ thể người đàn ông kia bị nện mạnh trên nền đất, hai bên khung cửa cũng rung lên vài lần, nhưng hắn ta vậy mà không hề để ý chút nào còn nằm ngửa mặt trên đất cười ha hả, " Còn biết cắn người cơ đấy, không tồi, tôi thích người như cậu, động tác rất tiêu sái nha, đã từng tập võ sao?"
Thời Vọng lạnh nhạt nói: " Mỗi cuối tuần có tập luyện đấu vật một giờ đồng hồ."
Người đàn ông kinh ngạc nhướn mày, " Một giờ? Vậy cậu rất có tài năng đấy, rất nhanh có thể đuổi đến chuyên nghiệp."
Thời Vọng mặc kệ hắn ta, mỗi tuần tập luyện một giờ quả thật là rất ít, nhưng cũng không xem xem cậu sống được bao năm rồi.
Người đàn ông kia không biết nhớ tới điều gì, lại cười xấu xa nói: "Bảo sao mông sờ lên rất có độ đàn hồi, thì ra là đã từng tập luyện."
"... " Thời Vọng nổi trận lôi đình, một chân giẫm lên ngực hắn, ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống, âm thanh tàn nhẫn nói: " Anh nếu còn muốn sống thì tốt nhất là câm miệng vào cho tôi!"
Người đàn ông kia lại không sợ hãi chút nào, thậm chí còn vươn tay sờ soạng lên cổ chân Thời Vọng, ngón tay giống như rắn độc trườn bò từng chút từng chút bò lên, nở nụ cười bất thiện nói: "Sợ chết là cái quái gì, tôi vốn là người không muốn sống nữa, người ta có câu nói như nào nhỉ, chết dưới hoa mẫu đơn có thành quỷ cũng phong lưu, cậu em, ngại gì cùng ca ca thoải mái một lần?"
Thời Vọng liền biến sắc, sợ hãi dứt chân ra, cảm giác như vừa đụng phải một thứ dơ bẩn nào đó vậy. Cậu thật sự không thể ngờ còn có loại người vô sỉ đến mức độ này, thật sự là không có biện pháp, cậu lại không đành lòng giết người, chỉ có thể tiếp tục hung ác đá hắn thêm một cái, nổi giận đùng đùng xoay người hiên ngang rời đi.
Người đàn ông kia không nhanh không chậm bò dậy từ mặt đất, phủi phủi bớt bụi trên người, hứng thú bừng bừng mà nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, nhưng hắn ta cũng không đuổi theo mà chỉ giơ tay nhìn đồng hồ của mình rồi sau đó xoay người rời đi.
- ---------
Hết cháp 16.