Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!

Chương 21: Chương 21




Sở Vân vừa đi đến cửa đã thấy Thiên Tuyết ngồi nghiêng một bên trên ghế, tay đặt lên bàn chống lấy đầu và mắt hướng về chiếc giường nơi Thần Phong đang nằm ngủ say nhưng thần sắc có vẻ ổn hơn lúc y bắt mạch cho hắn.



Sở Vân khẽ thở ra rồi bước về phía Thiên Tuyết cất tiếng gọi: “A Tuyết!”

Thiên Tuyết quay lên nhìn Sở Vân: “A Vân ca, huynh mau ngồi xuống đi.”

Sở Vân ngồi xuống bên cạnh rồi hướng về Thần Phong đang nằm hỏi: “Ngài ấy sao rồi A Tuyết?”

Thiên Tuyết thản nhiên đáp: “Tên thần kinh ấy thì có bị gì chứ! Hắn trúng gió độc cũng không chết được nói gì cảm thương hàn này thì xá gì với hắn.”

Sở Vân bật cười: “Muội đó, ta thấy có vẻ muội ghét cung chủ lắm thì phải.



Chẳng lẽ vì lúc trước ngài ấy chán ghét muội sao?”

Thiên Tuyết lắc đầu: “Ta nào có yêu hắn mà lại vì chuyện đó mà ghét hắn.





Ta chỉ không ưa khi hắn để đám nữ nhân cứ gây chuyện khắp nơi mà hắn như mắt điếc tai ngơ mà bỏ qua mọi chuyện.



Thử hỏi ai ưa hắn cho nổi?”

Sở Vân mỉm cười: “Muội thật là! Mà muội dùng cách gì chữa trị cho cung chủ mà hay vậy?”



Thiên Tuyết đáp: “Ta dùng lá ổi, lá sả, lá bưởi, lá tram cùng với gừng cho vào nước đun sôi sau đó bắt hắn trùm chăn kín xông cho hơi nóng lan tỏa khắp người, mồ hôi ra thì sẽ khỏe thôi.



Mà ta chưa thấy ai khỏe như hắn, người ta phải xông mấy lần mới khỏe vậy mà hắn chỉ cần một lần thôi là đã khá hơn rất nhiều.



Chắc hắn cầm tinh con trâu.”


Sở Vân nghe vậy thì bật cười thành tiếng: “Ha…ha…A Tuyết à, nếu cung chủ mà nghe những lời này của muội e rằng sẽ tức mà chết mất.



Ngài ấy từ nhở đã luyện võ, lớn lên phiêu bạt gầy dựng Huyết Long cung này lớn mạnh như vậy dĩ nhiên sức khỏe ngài ấy rất tốt rồi.



Ta ở đây đã bảy năm nhưng số lần khám bệnh cho ngài ấy là đếm trên đầu ngón tay đó.”

Thiên Tuyết bĩu môi: “Vậy nên ta mới nói hắn là cầm tinh con trâu đấy.”

Sở Vân lắc đầu hỏi tiếp: “Phương thuốc ấy muội từ đâu học vậy? Ta mang tiếng y sư của Huyết Long cung mà đến cả cung chủ bị gì ta cũng không khám được ra, sao ta giống như là một lão lang băm vậy chứ?”

Thiên Tuyết an ủi y: “Nào có, chỉ là lúc trước ta vô tình có đọc qua ghi chép về các loại dịch bệnh nên biết được tuy chúng khác nhau nhưng có chung đặc điểm là sẽ khiến cơ thể có vài điểm khác lạ so với cảm sốt thông thường.



Khi nãy ta đến gần xem xét thấy Thần Phong tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng cơ thể chẳng có gì bất thường nên ta mới bạo gan dùng thử phương thuốc xông hơi này, cũng may là hiệu nghiệm với hắn.” Nàng đâu thể nói là do ở thế giới kia nên biết được đâu chứ nên đành phải nói dối thôi.




Sở Vân với gương mặt ham học hỏi vội hỏi Thiên Tuyết: “Phương pháp ấy muội học ở đâu vậy.





Chỉ ta với.”

Thiên Tuyết đáp: “Là do ta vô tình đọc được mà thôi.



Vài hôm trước trùng hợp A Diệp bị thấm nước mưa cảm sốt, ta thử dùng cách này chữa bệnh thì thấy hiệu nghiệm nên hôm nay ta mới dùng lại đó Còn cách dùng thì như lúc

nãy ta nói mang tất cả nấu sôi lên là được rồi.” Sở Vân gật gù đã hiểu và cố gắng ghi nhớ.



Đúng lúc ấy Lam Diệp và Lương Thanh bước vào, Lương Thanh nghe Thiên Tuyết nói Lam Diệp từng dầm mưa liền lo lắng quay sang hỏi thăm: “A Diệp, sao muội lại dầm mưa để bệnh thế? Giờ muội đã khỏe rồi chứ?”

Tự nhiên được người khác quan tâm đặc biệt người đó lại là Lương Thanh khiến Lam Diệp nhất thời không kịp phản ứng: “Hơ..Ta…đã khỏi rồi, đa tạ Lương hộ pháp quan tâm.”

Thiên Tuyết cũng ngạc nhiên ngước lên nhìn Lương Thanh không chớp mắt.



Nàng thầm nghĩ: “Ô hay, tên này sao nay lại quan tâm A Diệp vậy chứ, lẽ nào……Ha…hối hận rồi sao? Lần này ta sẽ cho ngươi một màn tự vả đỉnh cao vì dám làm A Diệp đau lòng, cho bỏ tật chảnh nha cưng.”


Lương Thanh vẫn lo lắng cho La Diệp mà không nhìn thấy ánh mắt đầy toan tính và nguy hiểm của Thiên Tuyết, anh vẫn hỏi han Lam Diệp: “Giờ muội thấy trong người thế nào? Sau này không được như vậy nữa có biết chưa?”

Lam Diệp nhất thời không thích nghi kịp nên lắp bắp đáp lại: “Hả….biết…ta biết rồi, đa tạ Lương hộ pháp nhắc nhở.” Rồi cô nhanh chân đi đến trước mặt Thiên Tuyết và nói: “Phó cung chủ, thuộc hạ đã làm xong rồi ạ.





Duy chỉ có Kiều Liên là không chịu đi thôi ạ.”

Thiên Tuyết lười quan tâm nói: “Đi hay không mặc kệ cô ta, nhưng đến khi tên kia tỉnh lại gặp được mặt ái nhân chắc cũng khiến hắn vui vẻ không ít.



Biết đâu đó là động lực khiến hắn khỏi bện thì sao.



Nếu hắn tỉnh dậy mà biết thê tử nghe tin mình mắc dịch mà xách áo chạy mất không chừng hắn chết vì tức mất.” Lam Diệp nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ.



Lương Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười ấy thì ngây người: “Hóa ra muội ấy cười lại đẹp đến như vậy." Người con gái với mái tóc dài đen được buộc đuôi ngựa với dây buộc màu xám làm lộ ra gương mặt với làn da trắng cùng ngũ quan xinh xắn đáng yêu, đôi môi hồng chúm chím với nụ cười ngọt ngào khiến người khác phải ngây ngất ngắm nhìn.



Sở Vân bên này nhìn thấy ánh mắt của Thiên Tuyết thì y đã có chút rùng mình âm thầm nghĩ: “May mà mình là ca ca, nếu mình là kẻ thù của A Tuyết thì e mình bị chết chắc cũng phải chục lần là ít.” Rồi y đưa mắt nhìn lên tên Lương Thanh kia mà như muốn nói: “Lương Thanh ơi là Lương Thanh, ngươi chỉ nhìn thấy chú thỏ đáng yêu A Diệp mà ngươi không thấy nguyên con sư tử ngay bên cạnh sao?” Y vừa nghĩ vừa âm thầm mặc niệm cho Lương Thanh được tai qua nạn khỏi dưới trước ánh mắt hổ đói rình mồi của Thiên Tuyết đang chăm chăm nhìn về anh..