Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây

Chương 24




Mặt mũi có lẽ không muốn lắm. Đời trước đã không cần, đời này càng ném lên trên chín tầng mây.

Triệu Vô Sách như không xương cốt dựa lưng vào ghế, cười đắc ý hỏi y: "A Bạch xấu hổ sao?"

Cái xưng hô này toát ra từ miệng của Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch cảm thấy nó cũng bị vấy dơ.

Càng tiếp xúc lâu với hắn, đối phương càng có thể khiến suy nghĩ của y xáo trộn.

Bề ngoài bao cỏ, bên trong là chó điên, ở giữa còn có một tầng da mặt dày tới mức không thể đâm thủng.

Lục Chiêu Bạch không muốn để ý tới hắn nữa, lui về sau một bước, hỏi: "Điện hạ còn có việc gì không?"

Ngụ ý quá mức rõ ràng, nếu không có việc gì thì cút được rồi.

Triệu Vô Sách xùy một tiếng, A Bạch nhà hắn cái gì cũng tốt, mà tốt nhất chính là bản lĩnh qua cầu rút ván.

"Còn có một chuyện ——"

Triệu Vô Sách ghé lại gần thì thầm với Lục Chiêu Bạch, thấy ý cảnh giác rõ ràng trong mắt đối phương, mới hỏi: "Ta nói cho ngươi nhiều điều như vậy, ngươi thế nhưng quay mặt đã đòi đuổi ta đi?"

Chẳng qua chỉ là vài ba câu, tuy rằng nó đúng trọng điểm nhưng y không chịu nổi sự mặt dày của hắn, chút hảo cảm đều bị cuốn trôi sạch sành sanh.

Lục Chiêu Bạch liếc Triệu Vô Sách, biểu tình lạnh nhạt: "Điện hạ chẳng lẽ còn muốn ngủ ở nơi này?"

"A Bạch nếu chịu thu nhận ta, có gì không thể?"



Thấy hắn bắt đầu buông lời tán tỉnh, Lục Chiêu Bạch nghiêng người nhường đường: "Không còn sớm nữa, điện hạ mời trở về đi."

Y thẳng thừng đuổi người, Triệu Vô Sách thở dài một cái, tiện tay lấy đá đánh lửa, tờ giấy Tuyên Thành lập tức bùng lên thành ngọn lửa nhỏ.

Nét chữ sắc bén bị lửa nuốt dần, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn, Lục Chiêu Bạch nhìn hắn, không nhịn được mở miệng: "Điện hạ cũng cẩn thận thật đấy."

Lục Chiêu Bạch giục hắn rời đi, vốn muốn giữ tờ giấy này lại——

Lúc trước Triệu Vô Sách sao chép kinh Phật cho hoàng đế, chữ viết khác hoàn toàn với chữ trên giấy kia. Y đoán được Triệu Vô Sách còn cất giấu tâm tư khác, nhưng không ngờ lại kĩ càng đến vậy.

Chỉ là mấy chữ này mơ hồ có chút quen thuộc, Lục Chiêu Bạch nghĩ hoài không ra, hiện tại chữ đã cháy rụi, khó lòng nghiên cứu tiếp.

Y thầm nghĩ đáng tiếc, Triệu Vô Sách lại giống như đọc hiểu ánh mắt y: "A Bạch nếu muốn chữ của ta, một câu thôi lập tức cho ngươi, hà tất lưu luyến như thế?"

Bị đối phương chọc trúng hắn tâm sự, Lục Chiêu Bạch vẫn không chịu thừa nhận, mím môi hỏi: "Điện hạ với ai cũng lả lơi như vậy sao?"

"Thật ra cũng không phải."

Triệu Vô Sách gọn gàng dứt khoát thừa nhận bản thân lả lơi, còn lấy làm tự hào: "Chỉ khi nào ta nhìn thấy A Bạch, liền cầm lòng không đậu."

Trong mắt hắn là tình ý vô hạn, Lục Chiêu Bạch lại nửa điểm không tin: "Điện hạ không đi làm con hát quả có phần đáng tiếc."

Biết diễn trò thì nên ra ngoài bán nghệ đi.

"Thế không hay, làm con hát phải màn trời chiếu đất, A Bạch thân kiều thịt quý, đi theo ta khác nào chịu khổ."

Chuyện gì hắn cũng có thể xoay ngược lại được, Lục Chiêu Bạch thản nhiên: "Điện hạ khi nói chuyện với các quân sư của mình cũng là kiểu ngả ngớn vậy sao?"

Triệu Vô Sách lần này không lập tức trả lời, chỉ nhìn y chậm rãi nở nụ cười: "Lời này của A Bạch...... Bảo ta phải trả lời sao đây?"

Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi Lục Chiêu Bạch, đối phương không tránh không né, nghe Triệu Vô Sách tiếp tục nói: "Ta còn cho rằng ngươi đang ghen cơ."

Lục Chiêu Bạch liếc qua gương mặt đầy ý cười kia: "Vậy phải xem xem quân sư của ngươi có bao nhiêu, chiếm vị trí gì trong lòng ngươi."

Mỗi động tác nụ cười của sói con đều ẩn giấu toan tính, một đôi mắt đen ngạo mạn, lại phảng phất quyến rũ ngập trời.

Đầu lưỡi Triệu Vô Sách quét qua răng nanh ngứa ngáy, giang tay vây người trong phạm vi chật hẹp, hỏi: "Đốc Công đang thử ta à?"

Lục Chiêu Bạch lần này không phản kháng, mặc hắn khống chế, chỉ nghiêng đầu đánh giá người.

"Không, ta chỉ là đang suy nghĩ, điện hạ mấy năm nay che giấu kĩ thật đấy."



Triệu Mạch tại vị hơn hai mươi năm, hùng sư già đi, con nối dõi dưới gối đã sớm trưởng thành.

Mấy năm nay, cuộc chiến giữa các hoàng tử chưa từng ngừng lại, kể từ lúc Đại hoàng tử chết trận sa trường, tranh đấu ngày càng trở nên gay gắt hơn.

Tam hoàng tử thông đồng với ngoại địch, giam giữ trong hoàng lăng.

Nhị hoàng tử tàn tật, Ngũ hoàng tử ăn chơi trác táng, Lục hoàng tử là bao cỏ vô dụng, Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ.

Chỉ có Tứ hoàng tử Triệu Vô Thần là có được thánh tâm, địa vị củng cố.

Nhưng tất cả đều là trước đây.

Sau sự việc tấm bia đá ở sườn Phong Vu Sơn, Triệu Vô Thần bị nhốt vào ngục, tiếp đó là Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện, không biết trùng hợp hay vô ý mà ngay trong thời điểm này lại chết người.

Lục Chiêu Bạch biết thân phận của Lương Cực có vấn đề, vốn chỉ định nhúng tay để chó cắn chó, ngờ đâu lại nhảy ra một bao cỏ Lục hoàng tử, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện cho y hồi chuông cảnh báo.

Tuy nhắc nhở Lục Chiêu Bạch đừng để rơi vào bẫy rập, nhưng ai biết được...... Đây không phải là một bẫy rập khác?

Ánh mắt Lục Chiêu Bạch chuyên chú nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu toàn bộ từ khuôn mặt của Triệu Vô Sách kia.

Người trước mắt rõ ràng còn nhỏ hơn y hai tuổi, luận về tuổi tác thì năm nay chỉ mới mười bảy.

Triệu Vô Sách là một hoàng tử vô hình được nuôi thả trong cung đó giờ, bỗng nhiên lộ ra răng nanh vào sau khoảng thời gian y chủ động trêu chọc hắn.

Điều này làm cho Lục Chiêu Bạch sinh lòng cảnh giác.

"Điện hạ rốt cuộc...... Đang mưu cầu điều gì?"

Y thử nói toạc ra, Triệu Vô Sách lại chẳng nghe vào đầu chữ nào.

Kể từ khi Lục Chiêu Bạch bắt đầu nở nụ cười với hắn, tâm trí hắn đều đã bị đối phương chiếm giữ.

"Đốc Công hà tất chi phải thử ta......"

Triệu Vô Sách thở dài, tươi cười mang theo dụ dỗ: "Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói tất cả cho ngươi."

Giọng nói của hắn như mang theo ma lực, Lục Chiêu Bạch thoáng do dự, trong một khoảnh khắc y thật sự bị hắn mê hoặc: "Thật sao?"

Triệu Vô Sách nhướng mày, thấy Lục Chiêu Bạch ghé lại gần, hạ xuống một nụ hôn nơi khóe môi hắn.

Vừa chạm vào liền tách ra.



Triệu Vô Sách nhếch môi, lửa giận tức khắc dấy lên.

Cánh tay ôm người siết chặt thêm một chút, ý cười trên môi khó lòng khắc chế, thanh âm không che giấu được ác liệt: "Đốc Công ngây thơ thật, ngay cả chuyện này cũng tin?"

Y liếm liếm khóe môi, dư vị của cái hôn phớt này vẫn còn, Lục Chiêu Bạch đã lấy lại tinh thần, tức giận muốn đẩy ra.

Chỉ là đã không còn kịp nữa, y bị Triệu Vô Sách chặt thêm, mồm cười trêu y: "Nếu không, ngươi thử quyến rũ ta lần nữa, nói không chừng lần này sẽ là thật đấy?"

Lục Chiêu Bạch:...... Ban nãy chắc y điên rồi, hay là đầu óc vào nước?

Lục Chiêu Bạch lười đi để ý tới kẻ vô liêm sỉ này, thẹn quá hóa giận mắng: "Cút!"

Nhưng Triệu Vô Sách không định cút.

Đêm còn dài, có chuyện thú vị nào hơn chuyện chọc sói con chứ.

Huống hồ trong một giây phút nào đó, hắn nhận ra Lục Chiêu Bạch không còn kháng cự mình, có dấu hiệu mềm lòng.

Là nhượng bộ hắn?

Triệu Vô Sách muốn thừa thắng xông lên, ôm người dỗ: "Chọc ngươi thôi, sao lại tức giận thế chứ, huống hồ ta cũng chưa từng lừa ngươi —— Nói động lòng với ngươi không hề ngoa, chẳng phải thứ này còn có phản ứng sao?"

Triệu Vô Sách đại khái không biết liêm sỉ là gì, lúc mở mồm không quên thúc thúc hông.

Lục Chiêu Bạch cảm giác rõ ràng "phản ứng" của hắn, một lời khó nói hết: "Lòng của điện hạ là mọc ra từ ngã ba đường?"

Còn có, người này rốt cuộc thuộc giống loài gì mà bất cứ khi nào cũng động dục được vậy?!