Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 82






Tích... Tích... Tích...

Trên màn hình máy tính hiển thị một bản đồ, một dấu chấm đỏ nhấp nháy giữa màn hình. Hắc Tần Uy đứng đó không xa, anh ta nhàn nhã thưởng thức ly rượu, ánh mắt sâu như vực thẳm nhìn thành phố về đêm thông qua tấm kính cường lực. Hắc Tần Uy nhếch mép, uống thêm một ngụm rượu, anh ta đặt ly thủy tinh lên bàn làm việc, bước chân đi về phía chiếc máy tính gần ghế sofa.

Hắc Tần Uy nghiêm túc, ngón tay linh hoạt, chỉ cần vài thao tác anh ta đã truy ra địa chỉ. Anh ta mở điện thoại gọi cho một ai đó.

"Nói!" Bên đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm, lạnh đến cả sống lưng, anh ta rất nhanh gọn chỉ tuông ra một chữ.

Hắc Tần Uy dường như quá quen thuộc với cách nói chuyện của người đàn ông, anh ta tươi cười:

"A lạnh nhạt quá!"

"..."

Bên kia đột nhiên im lặng, Hắc Tần Uy nghe được một tiếng thở dài, anh ta lập tức lên tiếng:

"Ấy đừng cúp máy! Tớ có chuyện quan trọng này!"

"Nhanh lên!" Lãnh Triết bên kia dần mất kiên nhẫn, Hắc Tần Uy không thể thấy được vẻ mặt khó coi của Lãnh Triết bên đầu bên kia vẫn cà lắc nói:

"Từ từ, tớ cũng khổ tâm lắm."

"Đừng để tớ phải cáu!"

"Được rồi, tớ đã biết vị trí Áp Ánh Ly..." Hắc Tần Uy vẫn chưa nói xong nhưng bên Lãnh Triết đã kích động, hét lớn:

"Ở đâu!?"

Âm lượng như muốn thủng màng nhĩ Hắc Tần Uy, anh ta nhíu mày nói tiếp:

"Bình tĩnh đi! Bọn họ ở khu nhà đối diện với Lãnh Gia."

"Thật?" Lãnh Triết cũng không ngờ Áp Ánh Ly lại ở gần anh đến vậy, thế mà anh cứ tưởng cô đã bỏ trốn khỏi thành phố.

Lãnh Triết suy nghĩ một lúc sau đó lên tiếng:

"Chuyện này cậu chưa báo cho Phong Vũ, đúng không?"

"Vẫn chưa, có là tớ báo cậu đầu tiên đấy."

"Vậy được! Cậu giữ bí mật với Phong Vũ, tớ sẽ tự đến bắt họ."

Hắc Tần Uy nghe xong có hơi kinh ngạc nhưng anh ta vẫn đồng ý, với một điều kiện:

"Cho tớ đi theo!"

"Được."

"Vậy khi nào chúng ta hành động?"

"Tối mai, cậu hãy theo sát bọn họ. Chắc chắn Áp Ánh Ly ở đấy là có mục đích, tớ sẽ về Lãnh Gia coi như chưa có gì."

Hắc Tần Uy phì cười:

"Yên tâm, nhưng mà... Cô gái tóc đỏ sẽ do tớ bắt, được chứ?"

"Cậu muốn làm gì thì tùy, đừng đụng tới Ánh Ly!"

Lãnh Triết vừa dứt lời, Hắc Tần Uy bên kia liền cúp máy. Hắc Tần Uy ngồi trên sofa, tay xoay xoay cái điện thoại IPhone 12 Pro Max, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ xấu xa, bất giác anh ta mỉm cười, nụ cười có phần nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn vào màn hình máy tính.

----------

Ở bên kia Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt không biết nguy hiểm đang cận kề, hai người vẫn ung dung, lầm tưởng nơi đây sẽ là một nơi an toàn lâu dài và không ai sẽ tìm ra nó.

Áp Ánh Ly vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô ta thay ra một bộ đồ ngủ, đến lượt Áp Ánh Nguyệt vào tắm. Áp Ánh Ly vừa dùng tay chải vừa sấy khô tóc. Sau hơn mười lắm phút, cô ta lại tiếp tục đứng ở cửa sổ, dùng ống nhòm quan sát nhất cử nhất động của Lãnh Gia.

Đột nhiên dưới sân ngôi biệt thự có ánh sáng, là xe của Lãnh Triết, anh ta đã về. Áp Ánh Ly nhìn theo anh ta lên tới phòng ngủ.

Phía sau lưng Áp Ánh Ly phát ra tiếng cạch, Áp Ánh Nguyệt mở cửa ra, nhìn thoáng qua người chị, cô ta dùng khăn lau khô đầu, để mái tóc đỏ hơi ẩm ướt.

"Lãnh Triết về rồi." Áp Ánh Ly thông báo.

Áp Ánh Nguyệt vẫn bình tĩnh, tiếp tục hành động, mơn trớn mái tóc mềm ướt:

"Không có gì! Thật đáng nghi!"

"Chúng ta đừng manh động, để vài ngày nữa xem sao."

"Chị liệu mà tính đi."