Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt tức tốc chạy vào trong phòng cách âm, hai người chăm chú vào cái máy tính lớn ở giữa. Áp Ánh Ly di chuyển ngón trỏ, phóng to màn hình camera phòng khách. Lãnh Triết đang ngồi thư giãn trên chiếc sofa, thoải mái ngửa đầu ra sau, hai mắt nhắm chặt, dường như anh ta đang tận hưởng giây phút thoải mái sau những ngày làm việc mệt mỏi.
Áp Ánh Nguyệt và cô nhìn nhau khó hiểu, bây giờ trong đầu Áp Ánh Ly là hàng ngàn câu hỏi.
Sao anh ta lại không có biểu hiện gì khi cô đã bỏ trốn? Chẳng lẽ Lãnh Triết chưa biết?
"Chị! Giờ chúng ta làm gì?" Áp Ánh Nguyệt quay sang nhìn Áp Ánh Ly.
Cô ấy vẫn chăm chú, khoảng cách khá gần, hai mắt cô ấy dán sát vào màn hình.
"Đợi đi! Chúng ta cần quan sát anh ta thêm một chút."
Áp Ánh Nguyệt đứng thẳng người, một tay ôm gáy xoay cổ kêu rắc rắc, mỏi chân lại ngồi phịch xuống ghế sofa gần đó, tiện tay cầm chai nước trên bàn bên cạnh mở ra uống.
"Chị nên nghĩ tiếp theo phải làm gì! Lãnh Triết đã về, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta."
"Chị chưa có kế hoạch. Trước tiên cứ xem xét tình hình, ở đây cũng khá an toàn. Anh ta sẽ..." Áp Ánh Ly đang nói nửa chừng thì đột ngột dừng lại, cánh môi run run.
Áp Ánh Nguyệt thấy kì lạ, trực giác cô ta cảm nhận có điều không ổn, vội lên tiếng:
"Chị! Chuyện gì rồi!?"
"Không... Không thể nào!"
Áp Ánh Nguyệt đứng phắt dậy, cô ấy nhận thấy thái độ của Áp Ánh Ly đã thay đổi, sắc mặt có vẻ xanh xao hơn. Áp Ánh Nguyệt đi lại chỗ cô ấy, lay nhẹ vai cô.
"Có gì không ổn hả?"
Áp Ánh Ly quay sang Áp Ánh Nguyệt, hai mắt trợn tròn khá đáng sợ, giọng nói trở nên run rẩy:
"Lãnh Triết phát hiện ra rồi."
"Cái gì!? Sao chị biết?" Áp Ánh Nguyệt lập tức nhìn vào màn hình thì không còn thấy Lãnh Triết ở đó nữa.
"Lúc nãy anh ta tỉnh dậy đã nhìn chằm chằm vào camera, nhếch mép còn nói rằng 'Chị sẽ không thoát khỏi anh ta', dù chị không nghe nhưng nhìn khẩu hình miệng là biết."
"Làm sao có thể!? Trước giờ em làm việc chưa từng sơ hở, làm sao anh ta phát hiện ra được."
"Tứ ca Cư Phong bang! Em có thể biết anh ta." Áp Ánh Ly hai tay chống lên mặt bàn, cúi mặt nhìn xuống đất.
"Nghe nói anh ta là một hacker chuyên nghiệp, phụ trách nắm giữ và điều tra các thông tin bảo mật cho Cư Phong bang, danh tiếng ai cũng biết. Em đã rất muốn so tài với anh ta, nhưng có vẻ anh ta không dễ đối phó. Camera của Lãnh Gia sử dụng bảo mật rất mạnh, em đã phải dùng phần mềm tự lập để xâm nhập, chưa ai có thể phát hiện ra nhưng hôm nay lại bị bại lộ... Có vẻ em xem thường anh ta rồi!"
"Liệu anh ta có thể thông qua đây mà tìm ra vị trí của chúng ta không?"
"Rất có thể! Em phải thoát ra ngay lập tức." Áp Ánh Nguyệt ngồi xuống trước máy tính, ngón tay điêu luyện gõ bàn phím, một loạt dữ liệu hiện ra trước màn hình. Áp Ánh Nguyệt càng tăng tốc, ngón tay di chuyển linh hoạt, một loạt tiếng bàn phím phát ra, giọng nói có hơi hốt hoảng:
"Không xong rồi, có người đang vào phần mềm của em."
"Có thể là Hắc Tần Uy."
"Cũng may chưa vào trung tâm, em phải phá hủy nó trước khi anh ta tìm ra chúng ta."
Áp Ánh Nguyệt căng thẳng cực độ, vùng da giữa trán nhíu chặt, xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, răng trên cắn chặt môi dưới. Áp Ánh Ly ở bên cạnh cũng hồi hộp không kém, nãy giờ cô ấy vẫn tập trung quan sát Lãnh Triết ở camera, anh ta vẫn cư xử như bình thường, không có biểu hiện khả nghi.
"Xong rồi!" Áp Ánh Nguyệt nhấn nút Enter, màn hình hiện lên dòng chữ "Đã phá hủy". Cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay rã rời, cả người không còn sức ngã ra ghế: "Chỉ còn chút nữa là không kịp rồi."
"Thật không ngờ Hắc Tần Uy có thể vào được phần mềm của em!"
"Em không chắc... Hình như anh ta cố tình để em phá hủy chúng." Áp Ánh Nguyệt tỏ ra nghi ngờ.
Áp Ánh Ly vỗ nhẹ vai cô ấy trấn an:
"Có thể em suy nghĩ nhiều quá, dù gì cũng an toàn rồi, tạm thời Lãnh Triết sẽ không biết được vị trí của hai chị em mình."
"Ây da! Phần mềm này em vừa mới tạo ra, chỉ sử dụng có một lần mà giờ phải hủy rồi. Em nên thiết lập lại một cái khác thôi."
Ánh mắt Áp Ánh Nguyệt đột nhiên trở nên sắc bén, trong con ngươi còn xuất hiện một chút ý cười hứng thú.
Tôi muốn một lần được gặp anh, Hắc Tần Uy!