Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 64:




Trong phòng khách, Phong Vũ ngồi trên chiếc sofa, trên đùi kê laptop, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Chu Minh Hào từ ngoài sân đi vào, anh ta ngồi xuống bên cạnh Phong Vũ, tiện tay rót cho bản thân một ly nước.

"Mali Hiên cho người báo tin, đã biết người đó ở đâu nhưng chưa xác định rõ danh tính, chỉ biết hắn là người mới của nhị lão đại \- Mali Triệt ở thành phố A."

Phong Vũ nghe xong, có hơi kinh ngạc, động tác dừng lại:

"Thành phố A? Tại sao tên đó lại có thể ở xa như vậy mà đá động được tới Malifi?"

"Nghe nói đàn em của Mali Hiên được cử đi thành phố A đã gặp được hắn." Chu Minh Hào đặt ly nước xuống bàn, liếc nhìn Phong Vũ.

"Đàn em Mali Hiên không thấy rõ mặt người đó?"

"Không! Tên đó rất khôn ngoan, đã bịt kín mặt nhưng..." Chu Minh Hào chợt dừng lại.

Phong Vũ lúc này mới ngước nhìn anh ta:

"Nhưng sao?"

"Tớ chỉ thắc mắc đã che giấu mặt mũi tại sao lại còn mặc bộ đồng phục của người mới gia nhập? Như vậy không phải khiến chúng ta rút gọn phạm vi điều tra sao?"

"Người này rất thông minh, còn dùng cách này để đánh lạc hướng chúng ta."

"Hắn không ngờ chúng ta lại đoán được ra kế hoạch của hắn. Tên đó thật quá xem trọng bản thân." Chu Minh Hào nở nụ cười khinh bỉ, giọng đầy chế giễu.

Phong Vũ hừ lạnh, ánh mắt quyết đoán có phần cảnh giác:

"Đừng mừng vội! Chưa chắc gì chúng ta đã đoán đúng!"

Nụ cười liền tắt, khuôn mặt Chu Minh Hào trở nên lạnh lùng:

"Hừm... Tại sao tên đó lại muốn gây chiến tranh giữa hai bang chứ? Cuối cùng là có chuyện gì?"

"Làm ra những chuyện này... Thì có thể thấy hắn rất căm thù chúng ta!" Phong Vũ đóng mạnh laptop, lời nói rất dứt khoát khiến Chu Minh Hào có chút kinh ngạc.

"Tại sao cậu lại khẳng định hắn có thù với bang chúng ta mà không phải Malifi?"

"Cậu không thấy sao!? Tên này gia nhập bang Malifi, nhờ người giết đàn em của Cư Phong rồi gửi một ngón tay về cho chúng ta... Một là muốn dằn mặt, hai là để kích động, muốn mượn tay Malifi tiêu diệt chúng ta, với lại sẽ không có ai muốn phục tùng kẻ thù của mình cả. Bang Malifi và Cư Phong tuy chưa có xích mích nhưng cũng được xem là kẻ thù trên địa bàn..."

"Kẻ thù của kẻ thù là bạn!"

"Bang Malifi có địa bàn ở thành phố A và ở Mỹ, hắn đã động đến Mali Hiên, chắc chắn sẽ tới Mali Triệt. Quá rõ ràng tên đó muốn hai người họ kết hợp với nhau tiêu diệt bang Cư Phong vì hắn biết một mình Mali Triệt sẽ không thể nào đấu lại Cư Phong, nhưng nếu có Mali Hiên thì ít ra còn có cơ hội... Tên đó lại không ngờ mục đích không những không thành công mà còn ảnh hưởng đến hắn!"

"Vậy chúng ta phải làm gì? Mali Hiên nói một tuần nữa hắn sẽ có thông tin cho chúng ta."

"Trước tiên chúng ta cứ im lặng, bên Mali Hiên đang điều tra, chúng ta cứ vờ như chưa phát hiện ra kế hoạch của hắn. Tên đó hãm hại lần thứ nhất, nhất định sẽ có lần thứ hai, phải để cho hắn mất cảnh giác mới nhanh chóng lộ ra ánh sáng."

"Được."

Chu Minh Hào nhướn vai, anh ta mệt mỏi chẳng muốn làm gì, ngón tay day day hai bên thái dương.

"Cậu hai đêm không ngủ rồi, đi nghỉ ngơi đi."

"Tớ còn bao việc chưa làm."

"Không sao! Tớ đã cho Lãnh Triết và Hắc Tần Uy làm thay cậu rồi."

"Bọn họ đi rồi à?"

"Ừm. Đi cách đây một tiếng rồi."

"Vậy thôi tớ phải đi nghỉ ngơi, lấy lại sức khỏe đây, tuổi già sức yếu rồi." Chu Minh Hào đứng dậy, hai tay vươn cao, có thể nghe thấy tiếng xương răng rắc.

Phong Vũ cười nhạt:

"Biết tuổi già sức yếu rồi thì nên kiếm một người vợ đi để còn sức mà duy trì nòi giống."

"Cậu không khác gì tớ đâu! Tương lai tớ sẽ trở thành ba vợ cậu đấy, nên biết điều đi ha. Gọi tớ một tiếng ba đi nào!" Chu Minh Hào cố tình chọc tức Phong Vũ và anh ta đã thành công.

Phong Vũ mặt mũi tối sầm, vùng da giữa trán nhíu chặt, anh gằn giọng:

"Cậu! Đừng! Có! Mơ!"

"Vậy đừng hòng tớ gả con gái cho cậu."

Phong Vũ cười khẩy, miệng buông lời đe dọa:

"Có vẻ cậu đã khoẻ rồi nhỉ!? Vậy giờ tớ phải giao việc cho cậu gấp mười để không sau này chúng ta là một nhà rồi, cậu lại lấy danh nghĩa ra uy hiếp tớ."

Chu Minh Hào nghe mà choáng váng, giao cho anh ta gấp đôi công việc đã thấy mệt mỏi rồi đây lại còn gấp mười.

"Thôi, tớ giỡn thôi mà. Tớ lên phòng đây."

Chu Minh Hào vội chạy lên lầu, lên được nửa đoạn thì Phong Vũ bất ngờ lên tiếng:

"Tối mai chúng ta sẽ về thành phố A."

"Sao sớm vậy? Không phải cậu nói tối mốt à?"

"Chúng ta sẽ về sớm một ngày."

"Được."

Chu Minh Hào đưa tay che miệng ngáp, anh ta đi vào phòng, còn lại phòng khách một mình Phong Vũ. Anh đi lại gần, đứng ở cửa kính, mắt nhìn ra hồ bơi đầy suy tư, bất giác anh mỉm cười.

"Anh nhớ em quá. Tối mai chúng ta sắp được gặp nhau rồi."

Hình ảnh Chu Như Uyên lại hiện lên trong đầu anh.