"Như Uyên! Ba cậu chừng nào về?" Nhã Nhi ngồi thẳng lưng, cô ấy gỡ tay Chu Như Uyên ra khỏi người.
Chu Như Uyên đứng dậy, đi lại gần bàn rót một ly nước lọc cho Nhã Nhi rồi trả lời:
"Ba ngày nữa lận. Cậu uống nước đi."
Nhã Nhi nhìn Chu Như Uyên cảm thấy ái ngại, cô ấy cầm lấy ly nước, uống được một ngụm nhỏ, ánh mắt lo lắng không ngừng liếc qua liếc lại. Chu Như Uyên quan sát biểu hiện của Nhã Nhi, cô khoanh tay, nửa người dựa vào thành cửa sổ.
"Nhã Nhi, cậu lo lắng gì thế? Đang nghĩ đến tên Hàm Luân?"
"Không! Tớ chỉ cảm thấy phiền thôi. Anh ta liên tục quấy rầy tớ." Nhã Nhi vội lắc đầu, tức giận uống một lần hết ly nước.
Chu Như Uyên nhếch môi, nhún vai, bộ dạng không tin.
Nhã Nhi thấy thế liền chột dạ, cảm thấy như bị Chu Như Uyên nhìn thấu, miệng nói lắp bắp:
"Cậu... Cậu... Thái độ đấy là gì? Tớ nói thật đó."
"Nếu anh ta cứ làm phiền cậu như thế hay là tớ nói với ba cho người theo bảo vệ cậu." Chu Như Uyên lại gần, cầm lấy ly nước trong tay Nhã Nhi để lại chỗ cũ.
"Không cần đâu, đừng làm phiền ba cậu. Với lại chuyện của tớ, tốt nhất nên để tớ giải quyết."
"Thôi được rồi. Cũng đã muộn rồi, cậu mau ngủ đi."
Chu Như Uyên thở dài, cô lắc đầu. Vừa dứt lời, Chu Như Uyên đi ra đóng cửa ban công, sau đó tắt hết đèn trong phòng, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi tối ở Mỹ.
Trong căn hầm tối, Mali Hiên ngồi trên chiếc ghế sofa giữa phòng, mấy chục đàn em đứng xung quanh anh ta, chân bên này gác lên đầu gối chân kia, bàn chân run run, trên người Mali Hiên mặc vest đen, khoác áo lông trắng, khí chất vương giả. Mali Hiên cầm ly rượu, ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn tên nam nhân đang quỳ dưới chân anh ta.
Tên nam nhân cả người run bần bật, đầu gối quỳ đến tê cứng, hai tay nắm chặt nhau, trên trán toát mồ hôi hột, hắn sợ hãi nói không nên lời:
"Lão đại! Em đáng bị xử phạt!"
"Nói! Là ai sai cậu? Cậu theo tôi cũng đã mấy tháng, tôi biết cậu không có gan đó!"
"Dạ em...em không thấy rõ mặt ạ."
"Hửm!?" Mali Hiên đung đưa ly rượu, ánh mắt thích thú nhìn thứ chất lỏng màu đỏ, uống một ngụm thưởng thức. Anh ta nở một nụ cười quỷ dị, trông rất đáng sợ.
Tên nam nhân kia cảm thấy ớn lạnh, đầu gối tê cứng sắp không trụ nổi, cơ thể bắt đầu ngã nghiêng.
"Dạ lúc tụi em được cử đi thành phố A để gặp nhị lão đại... Lúc đó... Trời rất tối, em vừa từ bar đi về, thì gặp một người... Anh ta mặc bộ đồng phục của bang...nhưng mặt lại đeo khẩu trang... Trong bang chỉ có người mới gia nhập mới...mới có bộ đồng phục đó. Em mới...mới..."
Mali Hiên liếc nhìn hắn:
"Sao không nói tiếp?"
"Em nghĩ anh ta là người mới của nhị lão đại. Tên đó lại gần nói nhỏ với em là...là có kẻ theo dõi lão đại, nói là anh ta được lệnh nhị lão đại, em phải giết...giết kẻ đó và chặt một ngón tay gửi về Cư Phong bang... Em vì lo cho lão đại nên mới... Em có tội xin lão đại xử phạt, em không biết lại gây ra lỗi lớn như vậy!" Tên đàn em khóc lóc, liên tục dập đầu tạ lỗi.
Mali Hiên hừ lạnh, trong đầu tính toán kỹ lưỡng mỗi bước đi, anh ta hỏi thêm:
"Người mới? Dạ Kỳ! Cậu theo tôi đã mấy tháng sao lại ngây thơ như vậy?"
"Xin lão đại xử phạt!"
"Chuyện này... Cũng không hẳn là do cậu, cũng coi như cậu trung thành, muốn bảo vệ tôi. Tôi sẽ cho cậu một cơ hội."
Tên đàn em liền vui mừng:
"Cảm... Cảm ơn lão đại. Lão đại muốn em làm gì ạ?"
"Đi điều tra người mới đó là ai! Nhanh lên!" Mali Hiên xua tay, ra hiệu tên đó rời khỏi.
Tên nam nhân đó vội cúi đầu tuân lệnh, hắn ta đứng dậy, cơ thể loạng choạng, hai chân tê cứng vì quỳ quá lâu.
Mali Hiên bỗng lên tiếng:
"Ngày mai đi!"
Tên nam nhân ban đầu không hiểu ý của Mali Hiên, nhưng dần hắn ta mới được thông suốt.
"Dạ... Dạ cảm ơn lão đại."
"Ừm."
Mali Hiên đặt ly rượu xuống bàn, anh ta đứng dậy, chỉnh lại áo vest.
Đứng bên cạnh anh ta là Bernard, thân cận của Mali Hiên. Bernard lúc này mới lên tiếng, hắn im lặng từ nãy tới giờ:
"Cậu muốn đi đâu?"
"Tớ? Tớ phải về với con mèo nhỏ, chắc cô ấy đang cô đơn lắm." Mali Hiên nở nụ cười đểu, trong đầu hiện lên hình ảnh Vian trong chiếc váy ngủ mỏng manh, nằm trên giường đợi anh ta trở về.
Bernard đã quen với điều đó, hắn ta không thấy ngạc nhiên, liền cúi đầu nói tiếp:
"Tớ sẽ chuẩn bị xe."
"Được."
Bernard cùng Mali Hiên rời khỏi.
Hai người này rất thân nhau, Bernard có thể xem là bạn thân của Mali. Hắn ta mồ côi, mười tuổi Bernard vô tình gặp ba mẹ của Mali Hiên và được hai ông bà nuôi dưỡng, hắn được gia nhập bang Malifi năm mười bốn tuổi và đi theo Mali Hiên đến nay đã mười sáu năm. Bernard là người rất ít nói, thậm chí cả một ngày nếu không có gì quan trọng hắn ta sẽ không mở lời, một chữ cũng không.