Sáng hôm sau, ở Chu Gia.
Ánh nắng chói chang xuyên qua tấm rèm cửa chiếu sáng cả căn phòng. Chu Như Uyên nằm ngủ trên chiếc giường với kích cỡ lớn, váy ngủ màu hồng phấn đã bị tốc lên làm lộ quần trong màu trắng sữa có họa tiết trái dâu và cái eo thon, đôi chân thon dài ôm chặt lấy cái chăn mỏng.
"Ưm... Ưm..." Chu Như Uyên khẽ rên vài tiếng, cô xoay người không khéo đã để ánh sáng rọi thẳng vào mặt, khuôn mặt Chu Như Uyên nhăn nhó khó chịu, mắt mở không lên, theo phản xạ cô đưa tay lên che mặt lại.
"Cô chủ! Đã đến giờ đi học rồi ạ." Nữ giúp việc ở ngoài cửa nói vọng vào phòng.
Chu Như Uyên dụi dụi mắt, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, giọng nói khàn khàn mới tỉnh dậy:
"Tôi biết rồi."
"Dạ cô chủ, điểm tâm đã chuẩn bị xong ạ." Nữ giúp việc nói xong liền đi xuống dưới lầu.
Chu Như Uyên ở trong phòng, lật qua lật lại vài cái, cô bật ngồi dậy, đầu tóc rũ rượi, mắt hơi híp híp vẫn bị cơn buồn ngủ tấn công. Ngồi được năm phút trên giường, Chu Như Uyên mới tỉnh hơn được một chút, cô lết xuống giường, bước đi hơi loạng choạng vào phòng tắm.
Chu Như Uyên bước xuống lầu, cô đã thay sẵn bộ đồng phục, tay cầm cặp để đại trên ghế sofa rồi tung tăng ngồi vào bàn đã bày sẵn thức ăn.
Chu Minh Hào đã đi Mỹ từ tối qua, ba ngày nữa mới về nên sáng nay chỉ có mình Chu Như Uyên dùng bữa. Cô không quen với việc dùng bữa một mình nên chỉ ăn được một chút rồi đi học, còn khá nhiều thức ăn cô cho phép giúp việc thưởng thức. Chu Như Uyên xách cặp ra chỗ xe hơi, tài xế đã mở sẵn cửa xe đợi cô ngồi vào sau đó anh ta lái xe ra khỏi cổng lớn Chu Gia.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở Lãnh Gia, hai tên vệ sĩ canh cửa trước phòng Áp Ánh Ly vẫn tự tin vào an ninh của Lãnh Gia mà không nghĩ cô ta đã trốn thoát từ tối qua. Hai tên vệ sĩ còn đánh cho một giấc thật ngon lành, mới vừa thức dậy thì quản gia xuất hiện, ông ta liếc nhìn hai tên vệ sĩ, khuôn mặt nghiêm khắc khiến hai tên đó e sợ, cúi đầu.
"Hai cậu canh gác kiểu gì vậy?"
"Dạ chúng tôi xin lỗi, chúng tôi có lỡ chợp mắt một chút." Hai tên vệ sĩ cúi đầu lễ phép với ông quản gia.
"Các cậu mà làm việc kiểu này, cậu chủ sẽ trách phạt."
"Dạ chúng tôi sau này sẽ không dám nữa. Xin quản gia tha cho lần này, đừng nói lại với cậu chủ."
Quản gia không nói gì, ông nhìn chằm chằm hai tên vệ sĩ sau đó liếc nhìn cánh cửa, lại gần, ông quản gia gõ cửa, nói vọng vào bên trong:
"Ánh Ly tiểu thư! Cô dậy chưa? Cô có muốn ăn gì không? Tôi sẽ cho người chuẩn bị."
"..." Đáp lại câu hỏi của ông quản gia là sự im lặng.
Ông quản gia vẫn kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa:
"Ánh Ly tiểu thư! Cô dậy chưa?"
"..." Vẫn là sự im lặng khiến người ta khó chịu, ông quản gia cảm thấy nghi ngờ, ông ta gõ mạnh cửa hơn nữa:
"Ánh Ly tiểu thư!"
"..."
"Ánh Ly tiểu thư! Tôi xin phép thất lễ!"
Dự cảm có chuyện không lành, ông quản gia quay sang ra lệnh cho hai tên vệ sĩ:
"Hai cậu mau mở cửa đi."
"Dạ... Dạ."
Hai tên vệ sĩ vội vàng lấy ra một chùm chìa khóa, tìm ra chìa khóa mở cửa phòng của Áp Ánh Ly. Khi cánh cửa mở ra, căn phòng không bóng người, cửa sổ đã bị mở tung, trên giường chăn gối lộn xộn, ông quản gia vội vàng chạy lại ban công nhìn xuống dưới sân.
"Các cậu đi báo cho cậu chủ, Ánh Ly tiểu thư đã mất tích!"