Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 49:




Hai người thủ sẵn tư thế và chờ đợi con mồi gần tới chân sẽ hành động, trông Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt không có gì là sợ hãi, thậm chí còn rất chào mừng, đang đợi tiếp đãi chúng một cách chu đáo.

Hai tên to cao nhất cầm gậy sắt dẫn đầu đánh trước. Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt mỗi người xử một tên, còn những tên kia thì đang trực chờ. Áp Ánh Nguyệt cứ né tránh những đòn tấn công của tên đó, đợi thời cơ cô ta phản đòn, đánh mấy cước vào những vị trí nhạy cảm, đồng thời đám đàn em cũng dồn dập tấn công khiến cô ta cứ liên tục chuyển động, hết phản đòn rồi lại né đòn. Áp Ánh Ly cũng nhanh nhẹn không kém, thậm chí cô ấy đã hạ gục được một tên, sau cùng cô ấy kết liễu mạng của tên cao lớn, Áp Ánh Ly dùng cây kim dài mười xentimet tìm vị trí động mạch cổ mà đâm vào khiến tên đó không kịp phản ứng, chết ngay tại chỗ. Còn Áp Ánh Nguyệt cũng xử xong tên to lớn còn lại, cô ta dùng dao đâm một nhát sâu vào ngực trái tên đó khiến hắn mất máu tử vong. Hai tên nam nhân mạnh nhất trong đám đã bị xử tử khiến cho những tên còn lại bắt đầu sợ hãi, nhất là tên đầu trọc, hắn ta trợn mắt nhìn xác ba tên đàn em nằm im không còn động đậy rồi ngước nhìn Áp Ánh Ly và Áp Ánh Nguyệt. Hắn ta run cầm cập, khóe mắt bắt đầu ngấn nước, cơ thể không nhúc nhích nổi.

"Bây giờ các người muốn gì?" Áp Ánh Ly quỳ một chân, tay cầm cây kim kề ngay cổ tên đầu trọc.

Hắn ta không dám động đậy cái cổ, mắt nhìn chằm chằm xuống mũi kim nhọn đang ma sát làn da mỏng manh tạo một đường trầy xước, rỉ máu, giọng nói run run hoảng sợ:

"Xin... Xin cô tha cho tôi! Tôi lỡ dại."

"Mấy anh nghĩ phụ nữ chúng tôi yếu đuối dễ bị nam nhân ức hiếp lắm sao!?" Áp Ánh Nguyệt đứng chống nạnh, tay đùa nghịch dao găm.

"Tôi không dám nữa đâu! Xin hai cô tha cho tôi đi, tôi hứa sau này sẽ không như vậy nữa."

"Vài chiêu như mèo cào mà đòi ở đây ra oai, đúng là không biết lượng sức. Có cần tôi đây để lại vài vết kỷ niệm không?" Áp Ánh Ly càng nói tay dùng lực càng mạnh hơn, cây kim nhọn loé sáng tạo một đường cắt khá dài trên cổ hắn.

Tên đầu trọc mắt đã ngấn nước, liếc nhìn đám đàn em còn lại ra hiệu cầu cứu nhưng bọn chúng đã sợ quá mức không dám nhúc nhích, ai cũng hai chân khuỵu xuống run cầm cập, trong đó còn có vài ba tên không kiểm soát được mà tràn cả ra quần. Áp Ánh Nguyệt nhăn nhó cơ mặt trưng ra thái độ khinh thường, tặc lưỡi ba cái, cô ta quay sang chị gái nói:

"Thôi tha cho họ đi chị, chúng ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Đừng để bị kinh động đến Cư Phong bang."

Đúng, chuyện trước mắt là phải trốn đi đã.

Cô ta không thể tốn thời gian cho những thứ không đâu được.

Áp Ánh Ly liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi dừng lại ngay vết thương ở cổ, suy nghĩ một lúc, cô ta đứng dậy, nhìn tên đầu trọc từ trên cao:

"Mau biến đi."

"Vâng... Vâng, chúng tôi đi liền." Tên đầu trọc vui mừng, vội quỳ gối cúi lạy hai người, hốt hoảng chạy lại chỗ đám đàn em đang đứng.

Khi bọn chúng quay lưng định bỏ đi thì Áp Ánh Ly lên tiếng:

"Đứng lại!"

Bọn chúng sựng lại, tấm lưng run run, có thể thấy bọn họ đang khá hoảng loạn. Tên đầu trọc cố giữ bình tĩnh, quay người, cúi đầu nói:

"Dạ... Dạ còn điều gì nữa ạ?"

"Đem luôn mấy người này đi." Áp Ánh Ly chỉ chỉ bàn chân vào xác ba tên nằm la liệt dưới đất và còn một tên thì bị ngất xỉu bên cạnh xe.

"Dạ... Dạ."

Tên đầu trọc liền ra lệnh cho đám đàn em nhanh chóng vác xác đi, sau đó cúi đầu với hai cô một lần nữa rồi ba chân bốn cẳng cả đám chạy đi, sợ bọn cô sẽ thay đổi ý định.

Áp Ánh Nguyệt thở dài, đứng thẳng người, lại mở cửa xe ngồi vào chỗ tài xế:

"Xui xẻo hôm nay gặp đám gì đâu không!?"

"Chúng ta về mau đi. Chị mệt rồi." Áp Ánh Ly cũng ngồi vào trong xe.

Áp Ánh Nguyệt không nói gì mà trực tiếp rồ ga mạnh, chiếc xe theo một lối thẳng chạy đi.