Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 11:




Phong Vũ nắm tay Chu Như Uyên ra ngay chính diện, một đôi trai tài gái sắc đã thu hút ánh mắt của mọi người. Ánh mắt ganh ghét, giọng nói chua ngoa của đám minh tinh đã bắt đầu vang lên, lọt vào tai cô. Chu Như Uyên không những không run sợ mà còn tự hào ngẩng cao đầu, thầm cười mỉa mai bọn họ.

Cứ chửi đi! Mấy cô chỉ là ghen tỵ với tôi vì tôi được gần chú Vũ!

Phong Vũ nhạy bén nhận ra biểu cảm trên gương mặt cô. Cô gái này có bản lĩnh, nếu gặp đám nữ nhân khác khi nghe những lời này sẽ tỏ ra yếu đuối mà dựa dẫm vào anh, anh chán ghét cái bộ dạng giả tạo đó khiến người ta ghê tởm. Nhưng Chu Như Uyên thì khác, cô mạnh mẽ đối mặt, không run sợ, thậm chí còn rất tự hào.

Thật thú vị!

Anh không tự chủ mà nhếch môi cười, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô, bước chân mạnh mẽ chuyển động theo điệu nhạc. Cô nhận ra được ý cười của Phong Vũ, mỉm cười đáp lại, chân nhẹ nhàng nhảy phối hợp với anh.

Thật hoàn hảo!

Bọn họ tuy mới nhảy với nhau lần đầu tiên nhưng lại kết hợp rất ăn ý. Các cặp đôi khiêu vũ khác đều dừng lại để quan sát hai người họ, tất cả đều trầm trồ không chớp mắt. Kết thúc điệu nhảy, Chu Như Uyên nắm tay Phong Vũ xoay một vòng ngã vào lòng anh, Phong Vũ nhanh chóng ôm lấy cô, đỡ cô ngã người ra sau tạo thành đường cong hoàn hảo, chân phải đồng thời đá lên cao tạo thành điệu dáng đẹp mắt.

Một tràng tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, từng lời khen một được thốt ra:

"Đẹp!"

"Quá hoàn hảo! Tuyệt!"

"..."

"..."

Phong Vũ nhìn cô đang ở trong lòng mình, Chu Như Uyên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười với anh. Anh không tự chủ, tầm mắt nhắm ngay điểm đến là đôi môi anh đào mà hôn xuống.

Tách tách tách!

Các tay phóng viên nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc ngọt ngào này. Ngày mai bọn họ phải đưa tin này lên trang nhất mới được. Lão đại cao cao tại thượng trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nữ nhân, cùng lắm chỉ là nắm tay xã giao, nay lại ở trước mặt mọi người hôn con gái của nhị lão đại Cư Phong. Mọi người ở bữa tiệc ngạc nhiên mà há hốc mồm, không tin vào mắt. Bọn người Chu Minh Hào, Lãnh Triết, Hắc Tần Uy và cả Nhã Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt cũng ngạc nhiên không kém.

Chu Như Uyên ngẩn người không kịp phản ứng nhìn Phong Vũ hôn cô. Vài giây sau, cô mới lấy lại ý thức đẩy anh ra, đứng dậy.

"Chú làm gì vậy?" Cô xấu hổ đỏ mặt, tay sờ lên môi.

Thật là, loại tình huống này cũng khiến người ta khó xử đi! Ngượng chết mất!

"Chú đánh dấu chủ quyền!" Phong Vũ mỉm cười dịu dàng nhìn cô, nhìn Chu Như Uyên ngượng ngùng mà thật đáng yêu, đưa tay véo má hồng hồng của cô.