Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 90-5




Sáng sớm hôm nay, Tiêu Triệt liền rời hành cung, cho dù nói thế nào, hiện giờ hắn trắng trợn ra vào hành cung nơi Công chúa Yến quốc ở như thế thật sự không hợp quy củ, mà trong tay hắn thật sự còn có một số việc, may nàng đã đáp ứng sẽ vào Duệ vương phủ ở, như vật tất cả đều không có vấn đề gì.

Sau khi Tiêu Triệt vừa ra khỏi cửa, một chiếc xe ngựa liền từ hành cung đi ra, một đường đi thẳng đến Hoàng cung, thị vệ canh giữ cửa cung sau khi biết là Công chúa Yến quốc muốn vào yết kiến Hoàng thượng liền lập tức sai người đi bẩm báo trước.

Chỉ một lát sau thống lĩnh cấm vệ quân Trần Ngạo tới đón Công chúa Yến quốc vào cung, bọn thị vệ nhìn bóng lưng Công chúa Yến quốc, không biết sao lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vị Công chúa này vào cung, làm cho không khí u ám của Thịnh kinh nhiều ngày qua tan biến hết.

Sau ngày thứ hai Công chúa vào cung, Hoàng đế Đại Tần Tiêu Chiến liền triệu hồi mấy vị nguyên lão trọng thần và sáu bộ ba ti triều đình, tiếp đó lúc lâm triều ở Cần Chính điện tuyên độc chiếu thư lập Thái tử.

Chiếu thư lập Thái tử.

Lúc đó Tiêu Triệt vừa mới thức dậy, ngoài trời lại vừa có tuyết rơi, tuyết dày che phủ hết cỏ cây trong Lung Linh các, Tiêu Triệt đứng bên cửa sổ, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, hắn quay đầu nhìn người còn đang ngủ trên giường, khóe môi cong lên.

Trong buổi sáng yên tĩnh chợt truyền đến tiếng ồn ào, hơn nữa tiếng ồn này càng ngày càng gần Lung Linh các, Tiêu Triệt nhíu mày, đã dặn dò từ sớm, không được gây tiếng động lớn xung quanh Lung Linh các này, rốt cuộc ai lại lớn mật như thế?

Tiêu Triệt cất bước đi ra ngoài, vừa đi đến người liền nghe thấy tiếng người trên giường khẽ trở mình, sau đó một cánh tay trắng lộ ra ngoài, Tiêu Triệt liền quay trở lại, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho người trên giường, sau mới mới đứng dậy đi ra bên ngoài viện.

Bước chân của hắn rất nhẹ, nhưng cửa vừa đóng lại, nữ tử nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng nàng cong lên ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, dường như có thể nhìn thấy được quý khí kinh người trên mặt nam tử áo đen kia.

“Vân Khinh, Tiêu Triệt của ta nhất định sẽ ngồi lên chỗ kia, ngươi có thể trở thành người sóng vai cùng hắn, thế nhưng một khắc khi ngươi tiến vào hậu cung của hắn, ngươi sẽ thấy không có cách nào làm thê tử của hắn, thế sự tuyệt đối không đơn giản như ngươi nghĩ, đến lúc đó, quá nhiều thứ không thể làm sẽ giày vò hết tình cảm của ngươi, Vân Khinh, ngươi hiểu không?”

Mộ Dung Vân Khinh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng rơi xuống, hai mắt nhám lại, nàng hiểu, nhưng cho dù bắt đầu hay kết thúc, nàng chỉ mong hắn đồng lòng với mình, thật may cho dù con đường phía trước có khó khăn vất vả đến mấy hắn cũng quyết không bỏ qua.

Con người khi còn sống không thể nào chỉ yêu một người, chỉ thủy chung với một người.

Nhưng mà hắn lại có thể.

Đại Tần Hiển Đức năm hai mươi sáu đã định trước không phải là năm bình thường, đầu tiên là Binh Bộ Thượng Thư Đại Tần Sở Thiên Tề bị tra ra trong thời gian hắn làm quan từng nhiều lần mang quân tình của mình báo cho nước khác, nhiều loại chứng cứ được đưa ra đủ để phán hắn tội bán nước, Hiển Đức đế hạ lệnh tru di cửu tộc, từ đó, trên bàn cờ mưu tranh quyền lực ở Thịnh kinh sẽ không còn người họ Sở nữa.

Nếu ví chuyện Binh Bộ Thượng thư thất thế khiến cho nhiều con em con lại bàng hoàng, ngay sau đó cuộc tuyển thú lại làm cho cả Thịnh kinh sôi trào.

Tuyển tú ba năm một lần năm nay kéo dài tới cuối mùa thu, lần tuyển tú này chọn ra bốn vị Vương phi một vị Công chúa, vì thế mùa đông ở Thịnh kinh phủ đầy màu đỏ diễm lệ vì hôn sự của quý tộc, cùng là thời gian mà hoàng thân quốc thích cùng thành hôn một lần.

Cùng lúc đó, tuyển tú vừa kết thúc, Hiển Đức đế truyền ngôi vị Thái tử bỏ trống hai mươi sáu năm cho nhi tử thứ ba của mình là Tiêu Triệt, lập tức cả đế đô đều có thay đổi lớn, nhưng cửa phủ vị Thái tử mới Tiêu Triệt không đón tiếp bất kỳ vị khách nào, đơn giản bởi vì trước khi chiếu thư ban xuống, có chủ tướng nhìn thấu thay đổi mà trở thành cánh tay của hắn, cũng có nhiều võ tướng sau khi chiếu chỉ ban ra liền cảm thán, nếu chiếu thư này trễ nửa tháng, chỉ sợ thủ đoạn của vị Thái tử mới này sẽ không gió yên sóng lặng như vậy.

Mặc dù Thái tử mới không có bất kỳ huyện ăn mừng khoa chương gì, nhưng chuyện làm cho cả thiên hạ chấn động chính là đại hôn của hắn và Công chúa Yến quốc.

Vốn tưởng rằng trong cuộc tuyển tú sẽ chọn ra Duệ vương phi, nhưng sự xuất hiện của Công chúa Yến Quốc lại khiến tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, dân gian có rất nhiều bản truyền thuyết về chuyện đính ước của hai người, cái gì mà uyên ương kiếp trước, cái gì mà không đánh không quen... Tất cả chủ đề như thế làm cho hôn sự của Thái tử và Thái tử phi trở thành một giai thoại.

Tất cả những người tận mắt nhìn thấy đại hôn kia sẽ không bao giờ quên, trang sức đỏ vạn dặm, nghênh gả ngàn dặm, thậm chí Thái tử còn dùng lễ nghi cao hơn Hoàng hậu để đón tân nương của hắn, như vậy càng làm gia tăng tình cảm thề non hẹn biển giữa hai người.

Hơn nữa mọi người sẽ không quên vị Thái tử phi đến từ Yến quốc kia, phượng lâu nghênh đón thật cao, hai người đứng sóng vai, hỉ bào đỏ thẫm nổi bật, thật sự giống như một đôi thần tiên, mà thứ khiến cho người xem cảm thán đó chính là lễ vật mà các nước đưa tới, đầu tiên là Vương Yến quốc, lễ vật chính là năm tòa thành trì mà Yến Tần tranh giành nhiều năm qua; tiếp theo là Hoàng đế Vu quốc, đưa tới chính là một gốc hoa Tịnh Đế Quỳnh Ngọc màu tím, tương truyền hoa này là chí bảo trấn điện của Thần điện Vu quốc, hai người nam nữ cùng dùng có công dụng trường sinh bất lão; cuối cùng chính là Tây Lương, lễ vật Tây Lương đưa tới không cao quý như những nước khác, chỉ là một cổ cầm mà thôi, mọi người không để vào trong mắt, chỉ có Thái tử phi nhìn thấy hai mắt liền sáng lên.

Cùng ngày trong đại hôn của Thái tử, một người kiều nữ quý tộc vừa được phong làm Công chúa cũng lên xe loan đỏ thẫm, đội ngũ đưa gả chừng ngàn người từ cửa Chính Dương chậm rãi lên đường đến quốc đô Đại Yến.

Cố Yên Nhiên nhìn cửa thành Thịnh kinh nguy nga sừng sững, thật giống như nhìn xuyên qua gạch xanh ngói trắng thấy được một người trên phượng lâu kia, hắn mặc hỉ bào đỏ thẫm, đang ôn nhu nhìn người bên cạnh, khóe miệng Cố Yên Nhiên xuất hiện một nụ cười khổ, không phải của mình, cuối cùng cũng không cưỡng cầu được.

Trời chuyển gió bắc, cuối chân trời những đám mây như từng gợn sóng chầm chậm tới, đôi tân nhân tuyệt sắc nở nụ cười vui mừng trong tiếng nhạc, trận tuyết cuối cùng năm Hiển Đức hai mươi sáu đúng lúc này lại rơi xuống.

------Hoàn-------