Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 606: Chương 611




Chương 611: Cận hương tình khiếp*

(*Trở về sau một thời gian dài xa quê, càng về gần đến quê hương thì càng hồi hộp.) Hoàng Ánh đứng một mình ở góc cầu thang trong bệnh viện, nhìn vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng bệnh liền biết Ôn Hòa nói không sai.



Quả nhiên Lê Nhật Linh đã trở về.

Bà vốn muốn hùng hổ xông vào ra oai phủ đầu với Lê Nhật Linh, nhưng lại nhớ ra Lâm Quân vẫn đang ở bên trong Đây có lẽ là cảm giác hồi hộp khi sắp gặp lại, bà lại trở nên sợ hãi đứa con ruột của mình.

Lê Nhật Linh… Thực ra Lê Nhật Linh cũng là người vô tội, nhưng sao cô lại vẫn chưa rút ra được bài học chứ? Mỗi lần vừa nghe đến tên cô là bà lại tức giận không chịu nối, cảm thấy Lâm Quân đã bị cô cướp đi Nhưng dù bà có đặt mình vào vị trí của người phụ nữ đó đi chăng nữa, thì sau khi trải qua chuyện này, e rằng sẽ không còn hy vọng gì nữa.

Đúng vậy, con người luôn luôn ích kỷ.





Nếu như khi đó không phải bà khăng khăng muốn cứu sống Lâm Niệm Sơ, nhà họ Lâm cũng sẽ không bị chia rẽ thành ra thế này.



Là do chính tay bà đã đẩy con trai của mình ra Hoàng Ánh đứng ở đó, nhớ lại những chuyện đã xảy ra.



Sau khi biết Lâm Niệm Sơ là con riêng của ba Lâm, cuối cùng bà cũng học được sự đồng cảm.



Trong thời gian ngăn, bà đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.



Bà mím môi, vẫn quyết định đi tới, thế nhưng lại bị vệ sĩ ngăn ở ngoài phòng bệnh: “Bà không thể vào được”

“Tại sao? Tôi là mẹ của Lâm Quân!” Hoàng Ánh bị ngăn lại thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, liền bày ra tư thái khi đối mặt với người làm ở nhà họ Lâm, cho rằng đám vệ sĩ này không biết mình Tuy nhiên mấy vệ sĩ quả thực là không biết bà, chỉ liếc mắt nhìn nhau, nghỉ ngờ không biết lời của Hoàng Ánh có đáng tin hay không.




Nếu chẳng may có người muốn đục nước béo cò, giả làm người nhà họ Lâm để đi vào thì sao? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Vệ sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Lâm đã có lệnh, ngoài những người mà anh ấy đặc biệt chỉ định, tất cả những người khác đều không được vào thăm cô Lê’“

“Tôi cũng không thể sao?” Hoàng Ánh trừng mắt nhìn mấy vệ sĩ.





Sự giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép bà tức giận ở đây, thế nhưng bà lại bị vệ sĩ của con trai ngăn lại, chuyện này mà truyền ra ngoài còn không khiến cho người khác cười đến rụng răng à?

Xin lỗi, đây là quy định của Tống giám đốc Lâm” Mấy vệ sĩ suy nghĩ một chút, ân rất kiên trì với điểm mấu chốt.



Không ai có thể chống lại được cơn tức giận của Lâm Quân.


“Bà Lâm, sao bà lại ở đây?” Một người phụ nữ dáng vẻ cao quý đang đi về phía Hoàng Ánh.



Nhìn thoáng qua thì có vẻ lớn hơn Hoàng Ánh mấy tuổi, nhưng thái độ với Hoàng Ánh lại vô cùng kính trọng.

“Khu!” Hoàng Ánh ho nhẹ một tiếng, trong lòng lại thầm than.



Người này nổi tiếng là kẻ nhiều chuyện, nếu để cho bà ta biết chuyện hôm nay, sau này người trong giới sẽ cười vào mặt bà đến mức nào nữa.

Mẹ bị con trai chặn lại ngoài cửa sao? Huống chỉ bà còn là Hoàng Ánh?

Hoàng Ánh kéo khăn choàng tua rua của mình, ngẩng đầu lên, dáng vẻ cao ngạo.




Ở trước mặt người ngoài, đương nhiên bà không thế mất mặt được.

“Sao bà Tân lại đột nhiên đến đây vậy?”

Hoàng Ánh hỏi ngược lại.





Người phụ nữ trước mặt là mẹ của Tần San San.



Chẳng trách bà ta lại nhiều chuyện giống con gái mình như vậy.

Người phụ nữ cao quý kia tùy tiện liếc mắt nhìn Hoàng Ánh.



Hoàng Ánh không muốn trả lời, bà ta cũng biết mình không thể đắc tội nhà họ Lâm, liền nói lảng sang chuyện khác.

Hoàng Ánh qua loa đáp lại mấy câu, nhìn ba †a đi xa rồi xoay người nhìn mấy vệ sĩ kia.

Sau đó, các vệ sĩ mới xác định Hoàng Ánh thực sự là mẹ của Lâm Quân.



Thành phố Hà Nội có mấy người được xưng là bà Lâm đây?

Bọn họ vừa định đi vào hỏi Lâm Quân xem có cho người vào được không, nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh từ từ mở ra.