Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 586: Chương 587




Chương 587: Ngay cả trẻ con cũng không chăm sóc tốt

“Thăng bé không phải con anh! Ban đầu anh luôn che chở cho thẳng bé, không đuổi cùng giết tận, thậm chí cũng không nói chân tướng cho em biết không phải là bởi vì thẳng bé là con trai anh”

Lâm Quân nửa quỳ trước mặt cô, đối mắt với cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên “Niệm Sơ là em trai của anh, cha anh dùng danh nghĩa của anh để nhận nuôi đứa bé này… Bọn họ đã lớn tuổi rồi, anh cho rằng nhận đứa bé này thì không sao, nhưng lại không ngờ sau đó sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy”

Sống lưng cô cứng đờ lại, thật lâu cũng không nói lời nào.



Mãi đến khi anh ngồi xuống mép giường, cúi đầu muốn hôn cô thì cô mới lấy lại tính thần.



Cô quay mặt sang chỗ khác, đưa tay cản trở đôi môi anh Không hề có kích động và lúng túng như trong tưởng tượng, cô chỉ hơi run sợ trong chốc lát, sau đó đã khôi phục lại bình tĩnh rồi nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu: “Vậy sao?”



Khi Lâm Quân nói những lời này, cô không hề cảm thấy bản thân mình sai.



Bởi vì cô cũng là người, chuyện này đã chạm đến suy nghĩ mấu chốt trong lòng cô rồi, cô có thể xử lý theo cảm tính nhưng cô càng muốn mình lý trí hơn.



Ban đầu xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể nào vì hai ba câu giải thích ngắn gọn mà xóa bỏ hết tất cả mọi chuyện được.



Nếu như Lâm Niệm Sơ là con của mẹ Hoàng Ánh, vậy tác dụng của cô chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi.





Cô có thể tùy ý bị đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn cho người khác.



Như vậy thì có gì mà vui mừng chứ.



Lê Nhật Linh không phản ứng gì, chỉ bình tĩnh bọc chăn lại, chân trần bước xuống giường muốn đi tìm quần áo của mình mặc vào.



Anh không hiểu ý cô, nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô quay trở lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào cô.



Cô giật giật khóe môi: “Quần áo của tôi đâu?”

“Nát hết rồi” Lâm Quân hít một hơi thật sâu “Đến phòng quần áo lấy đồ mới mặc đi”



Trong lòng Lê Nhật Linh hơi giật mình: “Phòng quần áo?”

Anh không giải thích gì thêm, trực tiếp kéo cô bước qua, mở tủ quần áo để cô nhìn Trong phòng quần áo, những bộ quần áo mà cô chưa bao giờ mặc được sắp xếp kế bên quần áo của anh.



Những bộ quần áo năm đó cô mặc vẫn còn như cũ, cộng thêm các sản phẩm thời trang mới nhất trong năm nay.



Cô bọc chăn lại, không giơ tay ra lấy: “Quần áo của tôi đâu?”

“Đã rách đến mức không thể mặc lại nữa rồi, em còn muốn mặc sao?”

Cô do dự, cánh tay như tuyết trắng chậm rãi ‘thò ra từ trong chăn, muốn cầm lấy một bộ quần áo.



Thế nhưng Lâm Quân lại tháo chăn của cô ra, kéo cô vào trong ngực rồi hôn lên đôi môi của cô thật sâu.



Hô hấp nóng bỏng phả vào cổ anh, Lâm Quân cắn lấy tai cô rồi nói: “Lê Nhật Linh, bây giờ em đang dụ dỗ anh sao?”

Cô hít sâu một hơi, anh lại càng hơn sâu một chút Dường như anh đang muốn ôm cô về phía giường lớn, thế nhưng đúng lúc này lại có người đến gõ cửa, âm thanh vô cùng dồn dập.




Lúc này, Lâm Quân mới buông cô ra, rút lấy quần áo để cô mặc vào, tự mình đi xuống xem Tình hình.



Người đứng ngoài cửa chính là má Trương, vẻ mặt bà ấy vô cùng gấp gáp, khi nhìn thấy vết quào và vết cần trên cổ Lâm Quân thì hơi ngẩn người.





Lâm Quân hơi nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Má Trương tỉnh hồn lại, còn chưa kịp đợi bà ấy giải thích thì Lâm Quân đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con truyền đến.



Trên cánh tay má Trương còn vương vài giọt máu, bà ấy vừa căng thẳng vừa nói: “Cô chủ nhỏ bị thương nhẹ, tôi dỗ mãi không được, con bé vẫn cứ khóc náo đòi mẹ.



Quả thật tôi không còn cách nào khác nên mới qua đây quấy rầy cậu và cô chủ” Từ ba năm trước, má Trương đã bắt đầu giúp đỡ chăm sóc Lê Nhật Linh và đứa bé, đương nhiên bà ấy nhận ra Lê Nhật Linh, cũng biết phải xưng hô như thế nào.



Ánh mắt Lâm Quân hơi sầm xuống: “Nhiều người giúp việc như vậy mà ngay cả một đứa bé cũng không thể chăm sóc tốt sao?”

Má Trương cẩn thận giải thích: “Vâng, là tại cô Phan Kiều Như”

Tiếng khóc của đứa bé không càng ngày càng lớn, dân dần đã truyền đến tai Lê Nhật Linh.



“Là Hạ Ly, là Hạ Ly đang khóc”