Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 494




Chương 494: Túi máu người

Lê Nhật Linh sinh non, lập tức được đẩy vào phòng mổ ngay khi đến bệnh viện.



Lần này, vì để phòng ngừa trong quá trình sinh sản Lê Nhật Linh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh đã sớm điều động người đi khắp cả nước để tìm một nhóm máu phù hợp với Lê Nhật Linh.



Kết quả là để tìm được một hai túi cũng đã khó lắm rồi Thế nhưng ngày sinh dự kiến của Lê Nhật Linh vẫn còn một tháng nữa, lúc này máu vẫn chưa thu thập được, ngoại trừ Lê Minh Nguyệt, thật sự không còn hy vọng nào khác.





Gọi điện thoại cho Lê Minh Nguyệt thì không được.



Lâm Quân gọi vào điện thoại của Hà Dĩ Phong.



Đó là lần đầu tiên Hà Dĩ Phong nghe thấy Lâm Quân vẫn luôn bày mưu tính kế, coi thường người khác khi nói chuyện run rẩy như thế, từ đầu đến cuối đều căng thẳng và hoảng hốt.



Điện thoại di động tuột khỏi tay, Hà Dĩ Phong đạp chân phanh.



Thân xe đột nhiên nghiêng về phía trước, Lê Minh Nguyệt ngồi trên ghế phụ suýt nữa đập đầu vào kính chẵn gió: “Anh làm gì đấy? Anh điên rồi sao? Bống nhiên dừng xe đâm chết tôi thì không phải chịu trách nhiệm đúng không?”

Hà Dĩ Phong nhìn chấm chằm vào cô ấy với đôi mắt đỏ hoe, nói từng chữ một: “Nhật Linh sinh non”


Lê Minh Nguyệt bỗng sửng sốt, đầu óc đột nhiên trống rỗng: “Sao bỗng dưng Nhật Linh lại sinh non chứ? Sao bồng dưng Nhật Linh lại sinh non chứ?”

Hà Dĩ Phong hung dữ mắng Lê Minh Nguyệt: “Lê Minh Nguyệt, em có hèn hay không? Tiền tôi đưa cho em chưa đủ nhiều hay sao? Em không nên quay về lấy hành lý khi gió gì với tôi.



Hành lý của em đáng giá mấy đồng? Tôi đưa cho em nhiều tiền như vậy để em chăm sóc Nhật Linh, em còn luyến tiếc cái thứ hành lý rách nát gì của mình? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ của em có đủ để đền không?”

Không biết Lê Minh Nguyệt ngây ra là do mình bị mắng hay là do bị Hà Dĩ Phong mắng, cô.





không ngừng khóc, khuôn mặt tái mét: “Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong, đừng mảng tôi nữa, anh mau đưa tôi đến bệnh viện! Nhật Linh thuộc nhóm máu Rh-, lượng máu trong ngân hàng máu rất ít, mau đưa tôi đến bệnh viện!”

Lúc này Hà Dĩ Phong mới phản ứng lại, khởi động xe, điên cưồng nhấn ga, vượt đèn đỏ, cuối cùng cũng đuổi đến bệnh viện.




Thân thể Lê Nhật Linh vốn đã rất yếu, gần đây vất vả lắm mới khôi phục lại, nhưng thật sự không có cách nào so được với những phụ nữ mang thai khỏe mạnh khác.



Hơn nữa trong bụng cô còn đang mang thai hai em bé cùng lúc.



Trong trường hợp này, không thể sinh thường mà chỉ có thể sinh bằng phương pháp mổ lấy thai.



Khi bệnh viện thu thập được hai túi máu từ tất cả các ngân hàng máu trên toàn quốc, Lê Minh Nguyệt kịp thời đuổi đến bệnh viện.




Lê Minh Nguyệt khóc lóc kéo tay y tá: “Lấy máu của tôi này! Không cần xét nghiệm gì cả, tôi rất khỏe mạnh! Tôi đã khám sức khỏe khi cùng Nhật Linh đi khám thai vào tháng trước! Lấy máu của tôi này!”

Đèn trong phòng mổ vẫn chưa tắt.



Trái tim treo ngược của Lâm Quân và Hà Dĩ Phong vẫn chưa thể thả lỏng.






Lê Minh Nguyệt hối hận vì lẽ ra cô không nên để Lê Nhật Linh ở một mình, biết rõ là Lê Nhật Linh mang cái bụng lớn như vậy, ở một mình sẽ không an toàn, vậy mà mình lại giận dõi với Hà Dĩ Phong mà bỏ cô ấy một mình ở Phong Linh Đàm.



Cô ấy tình nguyện làm túi máu, chỉ cần Lê Nhật Linh và đứa con trong bụng cô an toàn thôi.



Đây là lần đầu tiên cô y tá nhỏ nhìn thấy một người vừa khóc vừa lấy máu như vậy, phải dỗ dành rất lâu, đợi cô bình tĩnh lại mới bắt đầu lấy máu Lê Nhật Linh vẫn đang ở trên giường bệnh trong phòng phầu thuật, mà ở bên ngoài phòng phẫu thuật, máu của Lê Minh Nguyệt từng chút một được rút ra, truyền cho cô.



Trong bóng tối dường như tự có ý trời đã định Cho đến báy giờ, dường như luôn có vận mệnh dắt Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đến gần nhau hơn trong bóng tối Lê Minh Nguyệt nghĩ, nếu cô ấy cũng là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về, có lẽ cô ấy và Lê Nhật Linh là một cặp chị em ruột, nhiều người đều nói là hai người có chút giống nhau Ừm, chỉ là hơi giống thôi.



Cô không xinh đẹp như Lê Nhật Linh.