Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 476




Chương 476: Một lần cũng không nhìn

Cô đã không thèm quan tâm, thì anh còn để ý làm gì nữa?

Lâm Quân đồng ý, theo James rời đi chỗ khác.

Lúc rời đi, thỉnh thoảng anh quay đầu lại nhìn cô, nhưng cô lại không nhìn anh, một lần cũng không nhìn.

Trần Hi Lam vẫn tính là đứa con gái nghe lời, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài là người ngang ngược buông thả, nhưng tính cách lại tỉnh tế cẩn thận Trông thấy Lê Nhật Linh nâng cao bụng lớn, thì dẫn cô vào khu nghỉ ngơi ngồi một hồi, còn cố ý bảo người hầu bưng một ly nước trái cây ất Chỉ cần Lâm Quân không còn bên cạnh, Lê Nhật Linh cảm thấy không khí xung quanh mình lại tươi mới, ngay cả hít thở cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng mà Trần Hí Lam vẫn luôn nhìn cô, nhìn không hề chớp mắt, giống như chó nhìn chăm chằm vào cục xương.





Làm trong lòng cô cảm thấy sợ hãi.

Trần Hí Lam và Trần Hi Tuấn đều là con lai, hơn nữa lại rất xinh đẹp, kết hợp vẻ dịu dàng của phương Đông và cởi mở của phương Tây.



Ánh mắt của cô ta cũng không hề có ác ý, chỉ là tràn ngập vẻ tò mò và thăm dò.

Giống như nếu có thể cởi từng lớp quần áo cô ra để nhìn, cô ta cũng sẽ thật sự làm như thế.



Lê Nhật Linh uống hết hai ly nước trái cây rồi mà cô ta vẫn còn nhìn chăm chäm.



Rốt cuộc cô không nhịn được nữa mà nghiêng đầu qua nhìn Trần Hi Lam: “Lớp trang điểm trên mặt tôi trôi rồi sao?”

Lúc này Trần Hi Lam mới bình tĩnh lại, cười tủm tỉm lắc đầu: “Không có không có, tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi.




Việt Nam có câu ngạn ngữ gì mà trăm nghe không bằng một thấy.



Nhìn chị với khoảng cách gần như thế, tôi cảm thấy vô cùng Tò mò.

Lê Nhật Linh hơi buồn bực: ‘Cô đã nghe nói về tôi rồi sao?”



Cô không có làm ăn, cũng không hề nổi tiếng, ngoại trừ một vài tin đồn xấu hổ khiến cô trở thành chủ đề của thành phố Hà Nội, thì chắc hẳn không có con đường nào để tên tuổi của mình truyền đến tai Trần Hi Lam mới đúng.

“Đúng thế, đã nghe qua mấy lần rồi, vẫn luôn tò mòI” Trần Hi Lam mở to đôi mắt nhìn cô chằm chằm, không hề dời mắt.


Lê Nhât Linh cũng cảm thấy tò mò: “Cô đã nghe nói gì về tôi?”

“Là anh tôi… Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện có gì không đúng.



Trần Hi Lam vội vàng rút lại lời nói về anh trai, đẩy cha ra làm bia đố đạn: “Là lúc trước, khi cha chọn Việt Nam để hợp tác dự án, chọn trúng chủ tịch Lâm, đã cố ý điều tra tình hình của chị”

Lê Nhật Linh nhớ lại, lúc trước đúng là có một khoảng thời gian Lâm Quân có đi Mỹ, nói là đi nửa tháng, nhưng đi chưa được một tuần đã trở về.

Bởi vì cô bị Lưu Ly đụng, xảy ra tai nạn xe cộ.

Cũng chính vì lần đó, cô mới thả lỏng phòng bị với Lâm Quân.

Nhưng mà nghe Trần Hi Lam nói thế, chắc là chuyện này có ấn tình mà cô không biết Lê Nhật Linh bình tĩnh hỏi: “Nhưng mà lựa chọn hợp tác với Lâm thị thì sao phải tìm hiểu tình hình của tôi? Tôi cũng không làm ảnh hưởng được gì cả?”


“Ai nói cô không gây ảnh hưởng, ảnh hưởng chị gây ra rất lớn đó.”

Trần Hi Lam là một cô gái cởi mở, cô nghĩ dù sao chị gì phả Huống chỉ cha cô cũng không làm chuyện gì sai này đã qua lâu thế rồi, cũng không có ïu diếm.

“Thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ, dù sao cũng đã là chuyện rất lâu rồi.





Trong tay cha tôi có dự án mà các thương nhân Việt Nam đều tha ao ước.



Mỗi công ty đều có chuẩn bị mà đến, bản kế hoạch cũng làm vô củng tốt.



Lúc đó, cha tôi do dự hồi lâu, không biết nên chọn ai.



Mà trong đó có một người, vì vợ xảy ra chuyện bất trắc mà bỏ dự án này đi về nước.



Cha tôi cảm thấy rất bất ngờ, nhưng lại cảm thấy loại người này là đáng tin cậy nhất”

Muốn đưa cơ hội làm ăn lớn cho một người không có ở đây, đúng là cha nên thăm dò một chút.