Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 182: Nhà của tôi cũng là nhà của em.




Lâm Quân quấn quít lấy:Lê Nhật Linh suốt cả hai ngày trời. Hai người cùng nhau ra ngoài đi mua đồ ăn, Lê Nhật Linh thì nấu cơm. Mỗi ngày trải qua cứ như những cặp Vợ chồng bình thường khác/ Lâm Quân rất thích thưởng thức cuộc sống như.



vậy, chỉ là sợ trợ lý Lưu không chịu nổi được mà thôi.



Trước đây ở nước Pháp còn chưa tính, bây giờ đã trở về nước rồi, cũng không thèm đến công ty. Ở đó còn một đống giấy tờ cần anh ta xử lý. Trợ lý Lưu cảm ở nhất của bản thân đã tới rồi.



Bị ép buộc đến mức không còn cách nào nữa, mỗi ngày anh ta đều chạy đến trang viên Lệ Thủy, từ sáng đến tối đều đặn cứ ba lần hằng ngày, để đưa giấy tờ cho Lâm Quân.



Còn về việc sau này khi thấy Lê Nhật Linh nhìn trợ lý Lưu với ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại và đau lòng, thì lúc này Lâm Quân mới trở về làm một ông chủ .



bình thường, ngoan ngoãn tới công ty làm việc.



Chỉ là không biết anh ta học được đâu ra một tật xấu, mỗi ngày đều hôn rồi mị Lê Nhật Linh nghỉ ngờ rằng Lâm Quân làm như.





vậy là vì đã nhìn hay học tập được cái gì đó không sạch sẽ. Nhưng mà mỗi khi trở lại trạng thái làm việc, anh ta vẫn luôn có bộ dáng nghiêm túc cẩn thận.



Bà Lê gọi điện thoại tới, hỏi Lê Nhật Linh có còn đau tay lắm không.



Thực ra đã trội. quà vài ngày rồi, sớm không còn đau chút nào cả.



Trong lòng Lê Nhật Linh không thể nói là không thấy ấm áp.



Bà Lê do dự chẩn chừ gì đó mà không cúp máy, mãi một lúc lâu sau với hỏi cô, tối nay có thể trở về nhà một chuyến hay không.



Cô im lặng một lúc lâu sau mới nói được.



Lâm Quân cũng không tới công ty, ở nhà nhìn đống giấy tờ kia. Anh thấy cô có bộ dạng do dự gì đó, hỏi một câu: “Ai đớ?”



“Mẹ tôi, bà ấy bảo tôi tối nay trở về nhà dùng.




bữa.”



“Em có muốn trở về đó hay không?”



Cô khẽ gật đầu.



Anh đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo, nói với cô: “Tôi đi với em.”



“Không cần đâu, việc của tôi thì tôi tự có cách giải quyết được.”





“Làm sao vậy? Tôi không có quyền được về đó sao?”



“Không phải là như vậy” Cô giữ chặt tay anh ta và nói: “Anh cũng nhìn rõ rồi mà, bầu không khí ở nhà chúng tôi không biếng với hà ánh: Thực ra để anh đi đến đó, ngược lại cũng khống tốt lắm” Cha cô có lòng tham không thấy đáy, chắc chắn sẽ mượn cơ hội này mà kiếm tiền từ túi của Lâm Quân.




Anh cảm thấy lời cô nói như vậy khiến cho anh khá là bực mình và khó chịu: “Nhà của tôi cũng là nhà của em.”



“Vâng.” Nhắc tới bố mẹ nhà chồng, Lê Nhật Linh cười một nụ cười tươi tắn, Hoàng Ánh đúng thật là đối xử với cô ấy y như con ruột của bà Thực sự đúng là cần phải so sánh, tuy rằng Viên.



Vũ đối xử với cô cũng khá là tốt, nhưng bà ta lại đặt hơn nửa sự chú ý của bản thân ở trên người Lê Nhã Tuyết, kém xa sự đối xử của Hoàng Ánh giành cho cô.



“Nói mới nhớ đó, chúng ta đã lâu không trở lại nhà ở cũ của nhà họ Lâm, khi nào thì trở lại xem một chút địt Lâm Quân ôm cô khẽ lắc đầu nói:””Hai người chúng ta ở với nhau không được sao?”



“Tôi cũng không có nói là hai chúng ta ở với nhau không được. Tôi chỉ muốn nói rằng, trở về nhà thăm cha mẹ một chút mà thôi.”



“Vậy thì để sau rồi nói-đi;”



Anh đang cố ý kéo dài thời gian.




Lê Nhật Linh cảm thấy có đì đó hơi là lạ, những cô cũng không nghĩ nhiều lắm.



“Không phải gần đây anh rất rảnh rỗi sao, sau này cho dù là bất cứ lúc nào, chúng ta cùng nhau đi về ăn một bữa cơm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà “Đồ ăn là do đầu bếp làm, không phải do em làm, nên không hợp với khẩu vị của tôi.”



Lâm Quân bỗng nhiên nói lời tâm tình khiến cô á khẩu không biết nên trả lời làm sao.



Anh còn nói: “Dù sao em cũng muốn về nhà họ.






Lê, còn tôi tối nay sẽ trở về nhà của chúng ta thăm hai lão già là được rồi”



“Anh đừng có nói nhằm, bọn họ không có già.”



“Thật đúng là một người vợ tốt mà” Anh khẽ hôn lên môi cô.



Hai tay cũng không tự giác được bắt đầu hành động, bàn tay luồn vào áo thăm dò bên trong.



Cô ngăn lại động tác càn rỡ của anh: “Hôm nay không được.”



Ánh mắt anh hờn dỗi như một con chó săn nhỏ.



không được ăn no, cô nhìn anh cười tủm tỉm: “Nhanh nhanh về nhà đi, với lại trong nhà không có cái kia.”



Anh còn cố ý giả vờ như cái gì cũng không biết, con người trừng lớn, vẻ it mờ mịt: “Cái kia là thứ gì?”



Cô đấm anh một cái nhẹ, đỏ mặt nói ra ba chứ: “Thuốc tránh thai.”