Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 167: Có gì là không thể




Lê Nhật Linh khựng lại, hỏi cô ấy: “Bố gọi chị về ăn cơm?”



“Đúng vậy.”



Từ đó đến giờ, Lê Hải Thiên sẽ không chủ động tìm cô, trừ phi chuyện có liên quan đến Lâm Quân, lần này lại vì sao tự dưng tìm cô?



“Chỉ kêu mình chị sao?”



“Đúng vậy” Lê Nhã Tuyết không khách khí nói, hiện tại người nhà họ Lê làm gì có còn mặt mũi gặp Lâm Quân.





Mặc dù video đã xóa sạch, nhưng xóa sạch cũng càng khiến người người nói ra nói vào, sự thật là gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.



Người không thân quen có thể không biết trong video là ai, người quen làm sao có thể tin cái cớ giả dối như vậy.



“Chị cũng đã quay lại rồi, vậy mau về nhà đi, không còn sớm nữa, vừa hay về ăn tối, em đi nói với bố một tiếng.” Lê Nhã Tuyết nói xong thì cúp máy.



Lê Nhật Linh cầm điện thoại, hơi suy tư.





“Kiếm chỗ nào dừng lại, cho tôi xuống xe.”



Lâm Quân nhìn vào mắt cô: “Em muốn làm gì?”



“Nhã Tuyết gọi tôi về, bố tìm tôi.”



“Bây giờ?”



Lâm Quân chau mày, họ ngồi máy bay lâu như vậy, cả chặng đường chưa được nghỉ ngơi chút nào đã phải phóng về nhà họ Lê, rốt cuộc là có chuyện gì gấp?



Lần trước ở bệnh viện, anh đã nhắc nhở Lê Hải Thiên, xem ra Lê Hải Thiên nghe rồi để đó.





“Kiếm chỗ nào thả tôi xuống đi, tôi bắt xe đi được rồi.”



Lâm Quân nói: “Không cần, tôi về cùng em.”




Lê Nhật Linh nghỉ hoặc nhìn anh, anh hỏi ngược lại: “Em là vợ tôi, cùng vợ về nhà ngoại, có gì không được?”



Cô mím môi, càng ngày càng phát hiện không hiểu rõ hiện tại, rốt cuộc Lâm Quân thật lòng hay giả VỜ.



Từ lúc cô xuất viện, Lâm Quân luôn có dáng vẻ này, từ lúc xuất cảnh càng có phần quá đáng. Không ngờ đã về nước rồi, anh vẫn duy trì như vậy.



Lê Nhật Linh lại liếc anh một cái, không nói, xem như đồng ý.



Vì cô biết, việc Lâm Quân đã quyết, từ chối cũng vô dụng.




“Nhã Tuyết à gọi được rồi? Chị con nói sao?” Bà Lê nhìn cô con gái nhỏ, hồi hộp hỏi.



Lê Nhã Tuyết lắc lắc điện thoại đi ra bên ngoài, tùy ý nói: “Chị ra nước ngoài chơi, hôm nay vừa trở về, tối nay sẽ trở về nhà mình ăn cơm”



“Con bé này, ra nước ngoài mà không nói với gia đình một tiếng, làm mẹ lo lắng riết:“ Bà Lâm thở dài: “Có điều, nó ra nước ngoài thư giãn cũng tốt, cứ buồn chán ở miết trong bệnh viện, ra ngoài đi tới đi lui, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút.”





Ông Lâm tức giận đùng đùng: “Tốt con khi! Lê Nhật Linh đã tự làm ra chuyện mất mặt, nó chỉ biết nghĩ cho bản thân, phủi mông đi nước ngoài mất, nó có nghĩ đến nhà họ Lê không? Có nghĩ tới ông già này không?”



Bà Lê biện hộ cho con gái: “Ông cứ nhắc tới chuyện này là sao, không phải thằng bé nhà họ Hạ kia đã giải thích rồi đó sao? Cô gái trong video chỉ là hơi giống Nhật Linh, căn bản không phải Nhật Linh.”



“Cái cớ đó cũng chỉ gạt được người ngu ngốc như bài”



“Tôi ngu ngốc cũng được, khờ khạo cũng được, tôi tin tưởng con gái tôi!”



“Rốt cuộc nó có phải con gái bà không, trong lòng bà tự hiểu.



“Cho dù không phải ruột thịt, nhưng nuôi nấng nhiều năm như vậy cũng phải có tình cảm, có phải tôi sinh ra hay không đều không quan trọng, Nhật Linh chính là con gái tôi, con gái ngoan hiếu thảo của tôi.”



Đây là lần đầu tiên bà Lâm vặt lại ông ta, Lê Hải Thiên tức chết: “Bà đã thích con gái bà như vậy thì đi theo ở chung với nó đi cho xong, đừng ở nhà họ Lê nữa!”